NGƯƠI CÓ TIỀN, TA CÓ ĐAO
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Dịch: Quá Khứ Chậm Rãi
*
Chương 13: Hương hoa Quế
"Cái gì?" Chu Đạt Thường vội vàng hỏi.
"Là thứ chạm đến giới hạn cuối cùng của hung thủ." Ngữ khí Lâm Tùy An giống như tận mắt nhìn thấy vậy.
Mạnh Mãn nhìn chằm chằm Lâm Tùy An, môi răng run rẩy, giống như đang nhìn một con quái vật.
"Hung thủ vì nóng giận mà cầm lấy cây khều lửa đâm vào ngực trái La Thạch Xuyên, sau đó nhét đồ La Thạch Xuyên cho hắn vào lò sưởi đốt, nhưng lúc này bên ngoài phòng truyền đến âm thanh, hung thủ vội vàng thổi tắt nến, dập tắt lò gió, đồ vật trong lò chỉ vừa cháy được một nửa."
"Sự xuất hiện của ta nằm ngoài dự liệu của hung thủ, trong lúc bối rối hung thủ chỉ có thể đánh ta ngất xỉu rồi kéo vào trong phòng. Nhưng lúc này, hung thủ đột nhiên nghĩ ra một chủ ý tuyệt diệu, chế tạo một phòng kín nhàm vu khống tội danh giết người trên người ta, cho nên hắn vội sửa sang lại hiện trường, dọn hết bã trong lò sưởi, bày trà cụ, xóa đi chứng cứ hắn từng tới uống trà. Rút ra khều lửa trên ngực La Thạch Xuyên ra, sau đó rút dây da từ trong trúc giản, mài rãnh trên cửa và chốt cửa, đi ra khỏi phòng, đóng cửa lại để tạo phòng kín."
"Sau khi hoàn thành phòng kín, hung thủ phát hiện dây da và kểu lửa không thể xử lý được, nghĩ lại lại nghĩ đến một chủ ý khác, thừa dịp trời mưa to vào phòng Tô Thành Tiên, vứt dây da và kều lửa giấu dưới cỏ dại ngoài cửa sổ phía sau, hai lớp bảo hiểm như vậy, nếu không thể đổ tội cho ta thì còn có thể chuyển sang giá họa Tô Thành Tiên."
Chu Đạt Thường khiếp sợ: "Sao lại có tâm tư ác độc như thế!"
Sắc mặt Mạnh Mãn trắng bệch đến trong suốt, sự điên cuồng dữ tợn trong mắt cơ hồ cắn nuốt Lâm Tùy An: "Nếu thật sự đúng như lời ngươi nói thì bất kỳ người nào trong La trạch đều có hiềm nghi, làm sao chứng minh là ta?!"
"Có ba bằng chứng. Thứ nhất, khi gã Bất Lương hỏi thăm tình tiết vụ án, ngươi nói La Thạch Xuyên từng bảo ngươi mời Tô Thành đi nội đường trước, người cuối cùng gặp La Thạch Xuyên là Tô Thành Tiên, nhưng Tô Thành đêm đó không ở La trạch, cho nên là ngươi nói dối!"
Mạnh Mãn: "Ta nói dối là vì ta ghét Tô Thành Tiên, nhưng không có nghĩa là ta sẽ giết người!"
"Thứ hai, đêm đó mưa to, hoa quế bị nước mưa tưới xuống, ngươi vội vàng rời đi, dưới chân dính rất nhiều cánh hoa quế..."
"Chẳng lẽ ngươi muốn tìm được cánh hoa quế dưới giày của ta sao? Buồn cười, sau khi gia chủ chết, ngày ngày ta đều đi qua nội viện, sao có thể chứng minh được đó là hoa quế ngày hôm đó?"
Lâm Tùy An thầm thở dài.
Chứng cứ này vốn để lừa gạt hắn ta, không có kỹ thuật giám định công nghệ cao hiện đại, thì cô căn bản không thể chứng minh được. Vốn hy vọng có thể dùng chứng cứ liên hoàn đánh nát phòng tuyến tâm lý của hắn, đáng tiếc bây giờ xem ra sức chịu đựng của Mạnh Mãn mạnh hơn cô nghĩ nhiều.
Quả nhiên, có thể làm được đến mức này đã là cực hạn của người ngoài nghề như cô rồi, nếu có khả năng thì cô thật sự không muốn nói ra chứng cớ cuối cùng, cho dù là đối với Mạnh Mãn hay là đối với La Khấu mà nói, đều quá tàn nhẫn.
Chỉ là trong trường hợp này, chỉ có thể đánh cuộc thôi.
"Thứ ba, chính là vết máu hình vòng kỳ lạ tại hiện trường vụ án." Lâm Tùy An đi đến bên cạnh trà án, căn cứ vào trí nhớ dọc theo vị trí vết máu hiện trường vụ án chậm rãi đi qua: "La Thạch Xuyên bị kìm lửa đâm vào ngực trái ở chỗ này, ngã xuống đất, sau đó lại vòng qua m án đi tới cửa."
Chu Đạt Thường: "Đinh ngỗ tác từng nói, vị trí trái tim La Thạch Xuyên khác với người thường, sinh ra đã nằm ở bên phải, cho nên tuy vết thương sâu tới bốn tấc, nhưng cũng không phải mất mạng tại chỗ, mà là mất máu quá nhiều mà chết. Nếu nghĩ như vậy, hắn là hẳn muốn mở cửa kêu cứu?"
Mục Trung lắc đầu: "Nếu là kêu cứu, thì thi thể lẽ ra phải hướng về phía cửa lớn hoặc là nằm sấp trên mặt đất, nhưng tình huống hiện trường lại hoàn toàn ngược lại, La Thạch Xuyên ngồi dựa lưng vào cánh cửa chết, giống như hắn nghĩ..." Mục Trung có hơi không chắc chắn: "Đỉnh cửa?"
Lâm Tùy An đi đến bên cửa, ngón tay vuốt ve chốt cửa, nhẹ giọng nói: "Ta dùng phương pháp hung thủ thử chế tạo ra phòng kín, thử mười lần, thất bại mười lần, nhưng hung thủ một lần đã thành công, thật sự là có thần trợ giúp." Nói đến đây, Lâm Tùy An Tâm dâng lên niềm bi thương vô hạn: "Chỉ là hắn không biết giúp hắn không phải là thần, mà là người trong phòng."
Chu Đạt Thường cả kinh.
"Hung thủ không biết, lúc hắn kéo chốt ngoài cửa, trong phòng có một người tỉnh lại, hiểu được dụng ý của hung thủ, vì thế mới đi tới cửa cắm chốt, giúp hung thủ hoàn thành một phòng kín hoàn mỹ."
Chu Đạt Thường: "Vì, vì thế Lâm nương tử ngươi và Mạnh Mãn thật ra là đồng phạm..." Lời còn chưa dứt, đã bị Mục Trung đẩy sang một bên.
"Không phải ta." Lâm Tùy An quay đầu lại lẳng lặng nhìn Mạnh Mãn: "Người giúp ngươi cắm chốt cửa một cách hoàn mỹ kia, là La Thạch Xuyên."
Đây là chiêu cuối cùng để đánh tan phòng tuyến tâm lý của hung thủ, thành bại chỉ trong hành động này!
Trong phòng trở nên tĩnh mịch, mọi người hoảng sợ biến sắc.
Hai môi La Khấu run rẩy: "Cái... gì..."
Mạnh Mãn cứng ngắc như tượng đá tại chỗ, một lúc lâu sau mới nghe rõ Lâm Tùy An nói gì, hắn liên tục lắc đầu nói: "Không thể nào! Không thể nào!!" Càng nói tiếng càng lớn, cuối cũng biến thành tiếng gào thét: "Không thể nào không thế nào không thể nào! Không thể!!"
"Rõ ràng là hung thủ đánh mình trọng thương, vì sao lúc sắp chết còn phải bảo vệ hắn?" Hốc mắt Lâm Tùy An chua xót, từng bước đi tới gần Mạnh Mãn: "Bởi vì hung thủ là thân nhân thân thiết nhất của La Thạch Xuyên, là đứa con mà hắn thương yêu nhất, là người mà hắn coi như con ruột..."
"Không thể nào! Ngươi nói nhảm!" Mạnh Mãn hung hăng đẩy Lâm Tùy An ra, gân xanh trên cổ nhảy loạn: "Khi đó hắn rõ ràng muốn trục xuất ta ra... " Mạnh Mãn đột nhiên nghẹn lại, sắc mặt thay đổi, nhưng đã muộn.
Chu Đạt Thường: "Lúc đó?"
Mục Trung lạnh lẽo cười: "Lúc nào?"
"Khi đó là khi nào?" Giọng nói của Lâm Tùy An giống như đao, xé rách lớp ngụy trang cuối và của Mạnh Mãn: "Là lúc ngươi tự tay đâm cời lửa vào ngực La Thạch Xuyên? Máu của ông ấy là nóng đó? Máu của ông ta có bao giờ bắn tung tóe vào người người không? Ông ấy từng nhìn vào mắt và gọi nhũ danh của người đó? Mãn Nhi, ngươi giết ông ấy rồi! Giết a gia thương ngươi chất!"
Mạnh Mãn lảo đảo lui ra sau, ánh mắt run rẩy, điên cuồng lắc đầu, hắn đột nhiên nhìn về phía La Khấu, La Khấu khiếp sợ trừng mắt nhìn hắn, toàn thân run rẩy, một câu cũng nói không nên lời, nước mắt không khống chế được mà thoát ra khỏi hốc mắt.
"Hắn không phải a gia của ta! Hắn muốn trục xuất ta ra khỏi La gia! Ngươi biết ta đã thấy gì không? Đó là ly hộ thư! La Thạch Xuyên muốn cắt đứt quan hệ cha con giữa ta với hắn!" Mạnh Mãn quỳ trên mặt đất, hai tay ôm đầu, giống như gào thét lại tự lẩm bẩm: "Ta là con cái của La thị! Ta chỉ có thể là con cái của La thị, đừng hòng có ai đuổi ta rời khỏi La thị! Kể cả La Thạch Xuyên cũng không được!"
Chu Đạt Thường không đành lòng nhìn, Mục Trung lắc đầu thổn thức, La Khấu nhắm mắt khóc thầm.
Lâm Tùy An đảo mắt nhìn cây hoa quế cao lớn trong vườn, giống như như sợ làm kinh động đến hương thơm mềm mại trong không khí: "Còn có một chứng cứ mang tính quyết định cuối cùng giấu ở dưới gốc cây Quế."
*
Chu Đạt thường sai Lý Ni Lý dẫn Bất Lương vây quanh cây quế đào đất, hy vọng có thể tìm được "chứng cứ quyết định" trong lời Lâm Tùy An nói, đáng tiếc trước mắt không có tiến triển gì lớn.
Mạnh Mãn quỳ gối trong bóng râm, có hai gã Bất Lương trông coi hắn, biểu cảm hắn mờ mịt, ánh mắt như hư vô, giống như trận khóc lớn vừa rồi đã dùng hết khí lực của hắn vậy.
La Khấu đứng ở phía bên kia, ánh mắt phủ đầy tơ đỏ nhìn chằm chằm tán cây hoa quế, nàng không rơi nước mắt, đột nhiên không hiểu vì sao lại cười, cười đến lạnh lẽo thê lương.
"La gia tiểu nương tử hình như có hơi bất thường." Mục Trung thấp giọng nói: "Trước kia lúc ta phá án từng gặp một người như vậy, a gia giết a nương, người thân giết người thân, tuy rằng vụ án đã phá, nhưng người bị hại căn bản không thể tiếp nhận chân tướng, nếu hơn nữa hàng xóm láng giềng nói thêm vào, không phải điên thì cũng đi chết."
Lâm Tùy An không lên tiếng. La Khấu bây giờ cần là thời gian và bác sĩ tâm lý, chút năng lực nghiệp dư này của cô không thể giúp cô ấy được. Chỉ có thể hy vọng vào hình ảnh ký ức mà ngón tay vàng nhìn thấy, nếu cô phỏng đoán không sai thì những gì cô nhìn thấy không chỉ có thể cứu La Khấu, mà còn có thể cứu trái tim điên cuồng của Mạnh Mãn.
"Tìm thấy rồi! Có một hộp gỗ được chôn ở đây!" Lý Ni Lý hét lớn.
Mục Trung nhìn Lâm Tùy An có hơi cổ quái, Chu Đạt thường dùng tay áo lau đất trên hộp gỗ chạy tới: "Hà hà, Lâm nương tử ngươi thật sự là thần mà! Dưới gốc cây này thực sự có giấu đồ!"
Bất Lương vây xung quanh, ánh mắt sáng quắc nhìn Lâm Tùy An, giục cô nhanh chóng mở ra.
Lâm Tùy An lại gọi tên La Khấu: "La gia nương tử, đây hẳn là thứ phụ thân ngươi lưu lại cho ngươi và..."Lâm Tùy An ngừng lại một lát, lại nói: "...Mạnh Mãn."
Cả người La Khấu chấn động, ngón tay run rẩy xốc nắp hộp lên, trong hộp gỗ nằm mấy quyển trục, Mục Trung tinh mắt liếc mắt lập tức nhận ra: "Là khế ước của cửa hàng và thương đội hành." Hắn như bừng tỉnh đại ngộ: "Khó trách tìm không thấy, thì ra là bị La gia chủ chôn rồi."
Lâm Tùy An căn bản không thèm để ý, trực tiếp nói: "Phía dưới hẳn là còn có cái khác."
La Khấu dường như có khó hiểu, vẫn là theo lời cô lục lọi, quả nhiên, dưới khế ước có hai phong thư màu trắng, giống như Lâm Tùy An nhìn thấy trong ngón tay vàng, còn lưu lại hương hoa Quế thoang thoảng, mặt sau phong bì là hai hàng chữ nhỏ: "Gửi cho nữ nhi ta" "Gửi cho nhi tử ta"
Ngón tay La Khấu run rẩy càng mạnh hơn, mở phong thư gửi cho nàng ra trước.
Ánh mặt trời trượt từ cành lá hoa quế xuống, chảy xuôi trên tờ giấy đầy chữ viết, sau lại tràn vào hai mắt La Khấu, cuối cùng hóa thành nước mắt trong suốt trong suốt, từng giọt từng giọt như rơi nhòe mực trên giấy, La Khấu hoảng loạn lau đi, nhưng càng lau càng choáng váng, cuối cùng thân thể mềm nhũn nhào xuống đất, khàn giọng khóc rống.
Mục Trung và đám người nhìn nhau, ai cũng không rõ là chuyện gì xảy ra, thế nhưng lại không dám khuyên, mà đều dùng ánh mắt trông mong nhìn Lâm Tùy An.
Lâm Tùy An tuy rằng không nhìn thấy nội dung bức thư, nhưng đại khái có thể đoán được La Thạch Xuyên viết cái gì, hốc mắt cô chua xót, hít sâu một hơi cầm lấy bức thư gửi Mạnh Mãn, đạp lên hoa quế dưới đất đi tới trước mặt Mạnh Mãn, vén áo bào ngồi xổm người: "Đây là lời La Thạch Xuyên để lại cho ngươi, ngươi tự xem hay là ta giúp ngươi đọc?"
Mạnh Mãn rũ mắt nhìn mặt đất, giống như căn bản không nghe thấy tiếng của Lâm Tùy An.
Lâm Tùy An mở phong bì ra, lấy ra một tờ giấy mỏng, chữ viết trên giấy mạnh mẽ có lực, mạnh mẽ như xuyên thấu lưng giấy, lại có sự dịu dàng mơ hồ.
[Con trai Mạnh Mãn của ta: ta suy nghĩ nhiều lần, quyết định cắt đứt quan hệ cha con nuôi giữa ta và con, sau đó chuyển hai thương đội 'Vạn Lý' và 'Dương Nhạn' sang tên con. Đến lúc này về sau, con và thương đội đều không cần phải bị La thị trói buộc nữa. Chí con ở bốn phương, không nên khuất phục La thị, với năng lực của con thì chỉ cần có thời gian định thì nhất định sẽ thành tựu. Vi phụ rất kỳ vọng vào con.]
Mạnh Mãn chậm rãi ngẩng đầu, trên gương mặt mờ mịt dần dần xuất hiện cảm xúc, biểu cảm đó rất khó hình dung, giống như bi thương, hối hận, thoải mái, thống khổ, vui sướng các loại cảm xúc hóa thành con dao bén nhọn theo lỗ chân lông của hắn chui ra, đâm vào từng tấc da thịt hắn, cuối và chỉ còn lại máu tươi đầm đìa.
Hắn run rẩy vươn tay, đầu ngón tay chạm vào tờ giấy trong nháy mắt lại rụt trở về, tay hắn vẫn sạch sẽ trắng nõn như cũ, nhưng chỉ có chính hắn biết, đêm đó trên hai tay mình đã dính thứ máu không thế nào rửa sạch được.
"A gia! A gia!! A gia... A gia..." Mạnh Mãn ngửa đầu hét to, tiếng khóc như đổ máu nhưng không có ai trả lời hắn, hoa Quế rụng rơi theo gió, bay xuống trên đỉnh đầu hắn, dịu dàng lưu lại chút hương thơm ngọt ngào cuối cùng.
*
Trước khi Lâm Tùy An xuyên qua là hai mươi bảy tuổi, bước vào thế giới này giảm đi mười tuổi, vốn nên là một người mười bảy tuổi vui vẻ, nhưng bây giờ cô lại có ảo giác như mình đã già đi mười tuổi, chỉ có một từ để thể hiện: Chưa già đã héo... À không, chưa già đã bạc đầu,
"La gia chủ thực sự dự tính khôn lường, đã chuyển hết khế ước cửa hàng thành danh nghĩa tiểu nương tử La gia, hiện tại người trong tộc La thị chỉ có thể cúi đầu chấp nhận chia nhà, phỏng chừng chui vào trong chăn ngủ cũng muốn chửi thề!" Chu Đạt Thường bỏ than củi vào lò sưởi, cực kỳ vui sướng khi người gặp họa.
Mục Trung bỏ một thứ gia vị kỳ quái vào trong chén trà: "Hai thương đội dưới danh nghĩa Mạnh Mãn cũng chuyển cho La gia nương tử, phỏng chừng La gia chủ vốn là muốn hai huynh muội bọn họ giúp đỡ lẫn nhau, không ngờ lại trở thành La gia nương tử một mình. May mà La nương tử trải qua chuyện này rất có tiến bộ, cũng không uổng nỗi khổ tâm của La gia chủ, chỉ là tên Mạnh Mãn kia..."
"Mạnh Mãn giống như điên rồi, mỗi ngày ở trong tù lẩm bẩm, ta tò mò đi nghe vài lần, các ngươi đoán ly hộ thư kia là gì? Căn bản không phải La gia chủ đưa cho hắn xem, mà là trong lòng Mạnh Mãn có nghi ngờ nên vụng trộm tới xem. Ta phỏng chừng, La gia chủ hẳn là tính đưa cho Mạnh Mãn xem phong thư kia trước, sau đó mới đưa ly hộ thư."Chu Đạt Thường lại rắc thêm một nắm hành hoa: "Giết cha nằm trong mười trọng tội, chờ hồ sơ vụ án được Đại Lý tự phê duyệt, tám chín phần mười là trảm hình, Mạnh Mãn còn sống nửa điên nửa khùng thêm mấy tháng nữa, cũng không biết là phúc hay họa."
Mục Trung: "Đáng buồn đáng buồn nhưng cũng đáng trách."
Chu Đạt Thường: "Ai biết đời nó vô thường ra sao."
Hai người này thế mà lại còn một xướng một họa đối đáp thơ.
Trong phòng tràn ngập mùi vị cay cay chua xót khó hiểu, hun đến mức huyệt thái dương Lâm Tùy An đột nhiên giựt giựt: "Hai vị, có chuyện nói thẳng, không cần ở đây... " Chế biến độc dược hun chết người.
"Đây là "trà hun khói" phổ biến ở Dương Đô." Mục Trung bước lên ngửi ngửi: "Hẳn là nấu xong rồi, vào đây đi, đừng khách khí, nếm thử."
Trong chén trà có màu nâu vàng, còn có hành hoa và vỏ ớt, Lâm Tùy An kiên trì nhắm mắt uống một ngụm, được lắm, trà ở trong dạ dày, linh hồn cô như trôi nổi trên đỉnh đầu.
Ba người cứng ngắc như đá, yên lặng và chén trà nhìn nhau một lúc lâu, đồng thời khoái trá đưa ra quyết định.
Mục tổng: "Trà là nhã sự, ta là kẻ thô thiển, không thích hợp."
Chu Đạt Thường: "Ta cũng vậy."
Lâm Tùy An: "..."
"Thưc ra lần này đến đây là bởi vì vụ án này còn có chỗ chưa rõ muốn thỉnh giáo Lâm nương tử." Mục Trung nói: "Nếu Mạnh Mãn muốn vu oan ngươi là hung thủ, vì sao không bôi vết máu trên tay ngươi?"
Lâm Tùy An: "..."
Cô cũng đâu phải là giun trong bụng Mạnh Mãn, làm sao mà biết được.
Tuy rằng Lâm Tùy An rất muốn trả lời hắn như vậy, nhưng nhìn đôi mắt nhỏ vừa kính nể vừa chờ mong của Mục Trung, lại cứng rắn nuốt lời trở về.
Tạo hình thám tử nổi tiếng của cô không thể bị sụp đổ được.
Lâm Tùy An vốn định uống một ngụm tra trà giả dạng cao thâm, môi vừa đụng phải nước trà lại vội vàng rụt trở về, hắng giọng nói: "Có lẽ lúc ấy Mạnh Mãn hỗn loạn qua nên quên mất, hoặc có lẽ là phút cuối lương tâm phát hiện, muốn giữ lại cho ta một con đường sống." Nói đến đây, nhớ tới một câu mục Trung từng nói: "Người hung ác đầu óc luôn không bình thường."
Mục Trung nhướng mày, vuốt râu lại truy hỏi: "Vì sao nhất định phải cời lửa mài mòn chốt và cánh cửa, mà không dùng cái gì khác?"
Lâm Tùy An: "..."
Anh không chịu tha cho tôi có phải không?
"Có lẽ là không tìm được công cụ tiện tay, có lẽ là muốn la Thạch Xuyên chết nhanh hơn một chút, có lẽ là..." Lâm Tùy dàn xếp một chút: "Lúc hắn làm phòng kín đã lên kế hoạch mang hỏa tẩu ra ngoài giá họa cho Tô Thành Tiên. Phòng kín chỉ là vỏ bọc, ra vẻ thần bí để lại sơ hở, chỉ đợi người phát hiện ra những sơ hở này, lập tức có thể đem mũi mâu chỉ thẳng vào Tô Thành Tiên."
Mục Trung giật mình: "Lâm nương tử chính là sơ hở kia."
Chu Đạt Thường cũng giật mình: "Chúng ta cho rằng rút đường tơ kẽ tóc phá phòng kín là có thể tìm được hung thủ chân chính, nhưng trên thực tế đều là kế hoạch của Mạnh Mãn."
Mục Trung: "Phòng kín chỉ là mồi nhử mà hắn để lại cho những người thông minh như chúng ta mà thôi."
Lâm Tùy An mặt không biến sắc gật đầu: Năng lực đọc hiểu của hai vị thật sự là cấp bậc vương giả!
"Còn có một câu hỏi khác." Mục Trung nói: "Lâm nương tử làm sao biết được khế ước và văn thư thương hành của La gia chủ giấu dưới gốc cây hoa quế?"
Lâm Tùy An trừng mắt: Còn nữa sao?!
"Đây cũng điều mà ta muốn hỏi Lâm tỷ tỷ." La Khấu xách váy bước vào phòng, rũ mắt thi lễ nói: "Lúc trước bất kính nhiều điều với Lâm tỷ tỷ, Khấu Nhi hổ thẹn, mong Lâm tỷ tỷ chớ để ở trong lòng mà giải nghi hoặc cho ta."
Lâm Tùy An gãi gãi ót.
Từ lúc phát hiện ngón tay vàng, cô đã đoán được ngày này, cho nên từ lâu đã nghĩ ra toàn bộ lý do.
"Ngày từ hôn, La gia chủ từng uống trà cùng ta, trong bữa tiệc có nhắc tới chuyện La gia nương tử khi còn nhỏ, trong một năm trung thu trăng tròn, ngươi đưa cho La gia chủ một chén trà."
Hốc mắt La Khấu ửng đỏ: "Là ta lúc bảy tuổi, không ngờ a gia vẫn còn nhớ."
"La gia chủ có đặc biệt nhắc tới, lúc ấy ngươi mặt đầy bùn, cho nên ta phỏng đoán, ngươi vì muốn tạo bất ngờ cho La gia chủ mà cố ý giấu chén trà ở dưới tàng cây."
La Khấu mỉm cười, vừa cười lại khóc, liều mạng gật đầu.
"Mục công từng nhắc tới việc ngươi không tìm được khế ước và văn thư hành thương, khi đó ta đột nhiên nghĩ đến, La gia chủ từng cố ý nhắc tới muốn và muốn ngắm trăng trung thu cùng các người, đã thế còn mời ta, nhất định là vì coi trọng nó, cho nên mới phỏng đoán có lẽ La gia chủ muốn giống như năm đó, để cho các ngươi tự mình đào ra bảo tàng, cho các ngươi một bất ngờ."
"A gia thật sự là, lớn như vậy còn giống như một đứa trẻ..." La Khấu lau nước mắt, thở ra một hơi thật dài, lại hành lễ với Mục Trung: "Mục công lúc trước nói chuyện hợp tác, La Khấu cho rằng có thể thực hiện được, về sau còn xin thương đội Mục thị chiếu cố nhiều hơn."
Mục Trung vui mừng gật đầu, Lâm Tùy An nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tinh thần sáng láng của La Khấu, mới thực sự thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ bưng chén trà lên nhấp một ngụm, sặc đến hai mắt trợn trắng.
Mẹ ơi, để nguội thì càng khó uống hơn.
5.7.2022
Xong vụ thứ nhất, cho hỏi tác giả đại nhân, nam chính em khi nào xuất hiện dị ạ.... dịch mãi để gặp ảnh thôi đó. Huhu