NGƯƠI CÓ TIỀN, TA CÓ ĐAO
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Dịch: Quá Khứ Chậm Rãi
Chương 173: "Phá định" của Cận Nhược
Cận Nhược là đồ đệ một tay cô dạy ra, chỉ riêng huấn luyện sức mạnh ma quỷ đã kéo dài đến ba tháng, cộng thêm mấy lần tự mình làm mẫu dạy tinh túy đao pháp của Thập Tịnh Tập, phối hợp huấn luyện thực chiến, tạo ra thành quả giảng dạy rất xuất sắc.
Trước mắt, việc Sử dụng chiêu thức của Cận Nhược đối với Tập Tịnh Tập đã cực kỳ thuần thục, chỉ có một vấn đề nhỏ, là cách chuyển đổi giữa các chiêu thức khác nhau chưa đủ mạch lạc lưu loát, thỉnh thoảng có cảm giác trì trệ.
Đây không phải là chuyện luyện tập, mà cần có rất nhiều thực chiến để mài giũa.
Đương nhiên, còn có một chiêu, Cận Nhược vẫn chưa khám phá... tuyệt kỹ của Thập Tịnh Tập: Phá Định.
Nguyên tắc cơ bản Lâm Tùy An đã sớm nói cho Cận Nhược, nhưng điều kiện tiên quyết là phải có được thị lực nghịch thiên như Lâm Tùy An, đi kèm năng lực học tập bắt chước, sức mạnh và tốc độ. Những thứ này đối với người bình thường mà nói, gần như là không có khả năng đạt tới.
Lâm Tùy An cảm thấy không sao cả, với năng lực của Cận Nhược bây giờ, trừ phi gặp phải cao thủ nhất lưu như Vân Trung Nguyệt, thì những giang hồ bình thường nhị tam lưu đều có thể thoải mái đánh một trận.
Bây giờ xem thực lực của Bạch Sơn rốt cuộc như thế nào đã?
Cận Nhược dường như rất coi trọng trận đối chiến lần này, sắc mặt nặng nề rút Nhược Tịnh ra để ngang ngực, làm ra động khởi đầu vững chắc. Ánh mắt Bạch Sơn trầm xuống, hai tay rút song đao sau lưng ra, đặt chéo trước ngực, tạo dáng chuẩn bị.
Không khí ẩm ướt nặng nề, không có chút giò nào, một giọt mồ hôi từ trán Cận Nhược rơi xuống.
Hai người đồng thời chuyển động, tựa như hai mũi tên rời cung bắn về phía đối phương, chiêu thứ nhất đều chỉ dùng một chiêu chém bình thường.
Song đao của Bạch Sơn chém ngang, Cận Nhược dùng chiêu đao chém đoạn trường ứng chiến, leng keng hai tiếng làm song đao chấn động, đột kích về phía trước, bổ ba đao liên quan, sức mạnh của Bạch Hơn kém hơn, song đao luân phiên phòng thủ trái phải, bị đánh lùi bốn bước lớn, đột nhiên hắn hét lớn một tiếng, thân hình cúi xuống dùng đầu gói thay bàn chân xoay người một cái, song đao ngược gió bổ về phía xương chân Cận Nhược.
Một chiêu này vừa khéo đụng phải thế mạnh của Cận Nhược, Cận Nhược nhảy lên tránh thoát đao phong, cũng dùng một chiêu quét qua công kích, tốc độ nhanh hơn, góc độ càng xảo quyệt, lúc sắp chặt đứt đầu gối Bạch Sơn, thì ai ngờ hai chân Bạch Sơn đột nhiên bắn về phía sau, thân thể ngược lại vọt về phía Cận Nhược, tư thế và cách xuất hiện quả thực rất phản nhân loại, Cận Nhược kinh hãi, vội thu đao về phòng thủ. Ai ngờ Bạch Sơn lại thay đổi chiêu thức, đao bên tránh quấn ngược, tay phải thuận theo, keng một tiếng quấn lấy Nhược Tịnh.
Ánh mắt Của Cận Nhược chợt lóe lên, tay trái rút chủy chủy trong giày ra đâm về phía hai mắt Bạch Sơn, Bạch Sơn nếu như không thay đổi chiêu thì hai mắt sẽ bị mù bèn thả Nhược Tịnh ra, đao trái thuận thế quét lên, máu hai bên đồng thời bay ra, hai má của Cận Nhược bị rách một đường, giữa mày của Bạch Sơn cũng hiện lên màu đỏ.
Trong nháy mắt tiếp theo, hai tay Bạch Sơn hai tay xoay đao, nhìn giống như hai bánh xe quạt xoay tròn với tốc độ cao nhào về phía Cận Nhược, đao phong lạnh thấu xương, xé không khí đánh tới, song phong đao xứng với danh nghĩa thực, Cận Nhược hơi lùi lại, sau đó tốc độ chợt tăng nhanh, dùng chiêu phong tấn chấn thu diệp, chiêu thức trên tay đổi thành chiêu xúc sinh đợi trảm, cả người cũng biến thành một cơn lốc xoáy, thay đổi vị trí liên tụng đấu với Bạch Sơn.
Ba thanh đao, hai đen một trắng, giao kích kịch liệt phát ra từng tia lửa, tiếng leng keng vang lên không ngừng.
Mọi người dưới đài xem trận chiến trợn mắt há hốc mồm, tốc độ của hai người này cực nhanh, gần như không thấy rõ động tác, cũng không cách nào phân biệt được ai hơn ai, chỉ có Lâm Tùy An là thấy rõ ràng, hai người này gần như có thế lực ngang nhau.
Cận Nhược thân pháp nhanh hơn, sức lực mạnh hơn, nhưng kinh nghiệm đối chiến không đủ, ứng biến thỉnh thoảng không đủ kịp thời, mấy lần rơi vào hiểm chiêu đều dựa vào tốc độ nhanh để tránh được. So sánh ra, Bạch Sơn không hổ là lão giang hồ, chiêu thức rõ ràng, công kích phòng thủ có trật tự, nhìn như chiếm hết thượng phong, nhưng phỏng chừng ngay cả chính hắn cũng không phát hiện, mỗi lần đối chiến với Cận Nhược một chiêu, thì tốc độ của hắn sẽ giảm xuống một phần, dần dần, chiêu thức công kích càng ngày càng ít, chiêu thức phòng thủ càng ngày càng nhiều.
Lâm Tùy An cực kỳ vui mừng: xem ra ba tháng huấn luyện sức chịu đựng không uổng phí, năng lực của Cận Nhược vượt xa Bạch Sơn, dưới trận chiến với tốc độ cao như vậy, Bạch Sơn chống đỡ không được bao lâu, Cận Nhược chỉ cần ổn định tiết tấu, từng bước ép sát, đợi đối phương kiệt sức lơi lỏng, tất nhiên...
Ai ngờ vào lúc này, Cận Nhược đột nhiên nói: "Tịnh Môn Ích Đô có tổng cộng có ba trăm bốn mươi sáu đường khẩu(*) lớn nhỏ, đệ tử chín trăm sáu mươi chín người, đường chủ mười hai người, phân công ở Ích Đô thành năm mươi sáu phường, ta không nói sai chứ?"
(*)đường khẩu: chỉ địa bàn, bang hội, bang phái
Đao của Bạch Sơn chậm lại: "Gì cơ?"
Cận Nhược quét ngược một đao, Nhược Tịnh và song đao lướt qua, phát ra tiếng rít chói tai: "Nhưng một năm trước, Tịnh Môn Ích Đô có năm trăm hai mươi sáu đường khẩu, đệ tử gần hai ngàn người, đường chủ hai mươi ba người, nói cách khác, bây giờ các ngươi dù là là đường khẩu hay là nhân số đều giảm bớt gần năm thành, ta nói đúng không?"
Bạch Sơn giận dữ: "Ngươi tới vũ nhục Tịnh Môn Ích Đô chúng ta sao?!
Trong thời gian nói một câu, song đao đã điên cuồng liên tục đánh bảy chiêu, đều là sát chiêu mở ra hợp lại, chân Cận Nhược nhanh chóng thay đổi vị trí, vận dục tốc độ tấn phong chấn thu diệp đến cực hạn, cả người cứ như một một con chim ruồi linh hoạt, bay lượn tránh né trong gió đao lạnh thấu xương, mà miệng hắn, lại biến thành ong mật, bên trái ong ong, bên phải ong ong, tốc độ nói cực kỳ nhanh vòng quanh Bạch Sơn.
"Khu Nam Ngũ, khu Nam Tứ vốn là nơi tập hợp các đường khẩu dày đặc nhất của Tịnh Môn, trước đây chợ đêm Cẩm Giang cũng là địa bàn của Tịnh Môn, nhưng các môn phái khác dần dần khuếch trương lên thì địa bàn Tịnh Môn cũng từng bước bị ăn mòn."
"Khu nội thành chợ Tây thành địa bàn của Nha Hàng Môn và Hương Từ Môn, chợ đêm Cẩm Giang và chợ Nam bị Ngũ Lăng Minh và Đăng Tiên giáo chia nhau, ba đường khẩu lớn ở chợ Đông cũng trở thành vật trong túi của Hoàng Cửu gia."
"Tịnh Môn bây giờ chỉ có thể lui thủ phía bắc Ngọc Giang, chợ đêm Bắc và chợ đêm Cẩm Lý cũng tràn ngập nguy cơ, ngoại trừ phân đàn phường Lão Thụ, cửa đường Cẩm Lý là đường khẩu lớn nhất còn sót lại của Tịnh Môn."
"Đăng Tiên Giáo và Hoàng Cửu gia đã sớm như hổ rình mồi với miếng địa bàn này, nửa năm qua, đã có mấy lần đến khiêu khích, mỗi lần đệ tử Tịnh Môn đều bị tổn thương, cứ tiếp tục như vậy, đường khẩu ở Cẩm Lý bị cướp đi chẳng qua cũng chỉ là chuyện sớm muộn."
"Đến lúc đó, Tịnh Môn chỉ còn lại địa bàn hai phường Đông Nhị Khu, Đông Tứ Khu, hai phường đều là khu tán hộ, căn bản không có phường thị lớn và chợ đêm để chống đỡ việc làm ăn sinh sống của đệ tử Tịnh Môn, thậm chí nguồn tin mà Tịnh Môn tự hào cũng sẽ bị chặt đứt."
"Đến lúc này, Tịnh Môn Ích Đô chỉ hữu danh vô thực!"
Sắc mặt Bạch Sơn xanh trắng, thế đao càng ngày càng loạn: "Câm miệng! Ngươi không biết gì thì đứng nói, ngươi..."
"Đương nhiên là ta biết!" Cận Nhược ném chủy thủ bên tay trái, hai tay cầm chuôi đao lật ngược lên, mỗi một chiêu đều vang vọng khắp mây trời: "Mười lăm môn phái thành Ích Đô, sau lưng mười bốn nhà đều có thế gia đại tộc tài trợ, có tiền, bọn họ lập tức đào người từ Tịnh Môn, công phu tốt, có bản lĩnh, có nhân mạch, những người như thế đều dần dần rời đi."
Bạch Sơn: "Mấy tên vong ân bội nghĩa phản bội Tịnh Môn, quên lời thề lúc nhập môn, giẫm trung nghĩa dưới chân!"
Cận Nhược cười lạnh một tiếng, chợt tăng sức mạnh, ép song đao lùi lại mấy bước, phản thủ vi công, tốc độ công kích càng ngày càng nhanh: "Trung nghĩa cái chó má gì! Trung Nghĩa thì đáng giá bao nhiêu? Huynh đệ Tịnh Môn cũng là người, là người thì phải ăn cơm mặc áo có chỗ ngủ, là người thì có người nhà bằng hữu, ăn cơm cần tiền, y phục cần tiền, nuôi gia đình cần tiền, đối với bọn họ mà nói, ở môn phái nào căn bản không quan trọng, quan trọng là nơi nào có thể kiếm được tiền. Tịnh môn không kiếm được tiền thì phải chạy đi, trước kia Tịnh Môn Dương Đô là như thế, Đông Đô Tịnh Môn cũng là như thế, Bạch trưởng lão lấy đâu ra tự tin cho rằng Tịnh Môn Ích Đô sẽ là ngoại lệ?"
Bạch Sơn muốn phản bác, nhưng lại không còn lời nào để nói, nghẹn họng đến xanh cả mặt. Người tập võ, mỗi chiêu thức đều thể hiện tâm trạng, tâm trạng của hắn rối loạn, thế đao tất nhiên cũng loạn theo, vừa rồi còn ngang tay với Cận Nhược, lúc này chỉ có thể bị chèn ép, hai má, cổ, cánh tay đều bị đao phong của Nhược Tịnh cắt vào, máu đỏ tươi văng ra, nhuộm đỏ ánh mắt Bạch Sơn.
Giọng nói của Cận Nhược càng ngày càng nặng nề: "Cam đàn chủ mưu tính sâu xa, biết nhìn xa trông rộng, hiểu rõ cứ tiếp tục như vậy Tịnh Môn Ích Đô chắc chắn sẽ chết không có chỗ chôn, vắt hết óc tìm ra một cách để Tịnh Môn sống sót, kết quả đám tầm nhìn hạn hẹp các ngươi lại chỉ vì cái gọi là mặt mũi mà nội chiến, thật sự là vừa buồn cười vừa đáng thương!"
"Ngươi câm miệng lại cho ta!" Bạch Sơn nổi giận đùng đùng, nhân lúc đó Cận Nhược bổ thẳng đứng một chiêu, song đao biến thành hình cái kéo, dùng một loại góc độ xảo quyệt kẹt chặt Nhược Tịnh, cổ nổi gân xanh, đè ba thanh đao ép về phía Cận Nhược, bởi vì dùng sức quá mạnh, tư thế cả người đều biến dạng.
Lâm Tùy An ngạc nhiên, Bạch Sơn đã tức giận đến hồ đồ, thế nhưng lại dùng được chiêu này, thế này gọi là gì nhỉ, ông lão đẩy xe sao?
Ánh mắt Cận Nhược chợt lóe lên, trực tiếp buông chuôi đao Nhược Tịnh ra, hai chân đạp đất nhảy lên, trong nháy mắt đã đến phía sau Bạch Sơn, xoay giữa không trung đá vào đùi Bạch Sơn, hét lớn một tiếng "Phá định!"
Bạch Sơn chợt mất thăng bằng, cả người lao về phía trước, một cước này triệt để đạp hắn choáng váng, lúc bay ra ngoài, song đao còn theo bản năng kẹp lấy Nhược Tịnh, quán tính quá lớn khiến cho cổ hắn hướng về phía lưỡi đao sắc bén của Nhược Tịnh, thấy mình sắp bị đao cắt cổ chết thì trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, có người ở sau lưng túm lấy thắt lưng hắn. Bạch Sơn dừng lại, cách cái chết chỉ trong nửa tấc.
Là Cận Nhược đã cứu hắn.
Khóe miệng Bạch Sơn tràn ra tơ máu, song đao rời tay, ba thanh đao nặng nề rơi xuống đất.
Cận Nhược buông thắt lưng Bạch Sơn ra, mũi chân xoay một cái nắm lấy Nhược Tịnh.
Hai người đứng sau lưng không nói gì, cả viện không có ai lên tiếng, tất cả mọi người đều bị trận chiến này làm khiếp sợ.
Cam Hồng Anh khiếp sợ là vì Cận Nhược mới tới Ích Đô hai ngày, mà đã có thể hiểu rõ tình huống Tịnh Môn Ích Đô như thế, không hổ là người kế nhiệm do lão môn chủ tự mình định đoạt, nhãn lực nhìn toàn cục và năng lực phân tích tin tức có thể nói là đứng đầu Tịnh Môn.
Mà bốn vị trưởng lão khiếp sợ chính là, một chiêu cuối cùng vừa rồi của Cận Nhược dụng, là bí kỹ thất truyền mấy năm này của "Thập Tịnh Tập": Phá Định.
Đông Môn Văn: "Chư vị có thấy rõ không?"
Cao Hàn: "Hình như... Chỉ là một chiêu tùy ý."
Thẩm Tương: "Không đúng, chiêu này cũng không đơn giản như vẻ bề ngoài."
Bạch Sơn che mông, cau mày, khập khiễng trở về, biểu cảm một lời khó nói hết.
Bọn họ không thấy rõ, Lâm Tùy An lại thấy rất rõ, gần như muốn đứng dậy vỗ tay hoan hô.
Một chiêu này của Cận Nhược, chính là chiêu "Phá đinh" hàng thật giá thật!
Logic cốt lõi cơ bản của "phá định" là tìm kiếm sơ hở của kẻ thù.
Phương thức tìm kiếm sơ hở của Lâm Tùy An là dùng năng lực học tập hơn người sao chép chiêu thức của đối phương, hành động này có hai tầng lực công kích, tầng thứ nhất, tạo thành áp lực tâm lý cực kỳ làm kẻ địch khủng hoảng, tầng thứ hai, thông qua bắt chước, tính toán tiết tấu công kích của đối phương, dự đoán dự đoán của đối phương, một kích tất sát.
Mà cách của Cận Nhược chính là... dùng tin tức.
Lợi dụng mạng lưới tin tức khổng lồ của Tịnh Môn lọc lại thông tin của kẻ địch, trên cơ sở này chọn ra, sắp xếp, tổng hợp, phân tích thông tin, tìm ra nhược điểm tâm lý của kẻ địch, lúc đánh nhau chuyên chọn nhược điểm tiến hành công kích tâm lý bằng lợi thế nói năng, đợi tâm lý đối phương hoảng loạn thì bắt lấy khoảng trống, một kích tất sát.
Bây giờ mạng lưới tin tức của Tịnh Môn còn chưa đầy đủ, đã có thể có hiệu quả như thế, đợi về sau phân đàn Tịnh Môn toàn quốc đều quy thuận dưới sự lãnh đạo của Cận Nhược thì thật sự giống như Hoa Nhất Đường nói, chỉ cần Tịnh Môn cần, thì kẻ nào đứng trước mặt Tịnh Môn đều sẽ biến thành trong suốt, đến lúc đó, "Phá định" của Cận Nhược có lẽ sẽ trở thành một tồn tại vô địch nói cũng không chừng.
Tuy rằng "Phá Định" của Cận Nhược và cô hoàn toàn khác nhau, nhưng về bản chất là giống nhau...
"Không hổ là đồ nhi của ta." Lâm Tùy An giơ ngón tay cái lên: "Rất có phong cốt của vi sư!"
"Là sư phụ dạy tốt." Cận Nhược nhướng mày nhìn về phía mọi người phân đàn Ích Đô: "Lần này đã phục chưa?"
Cam Hồng Anh nghiêm túc: "Bốn vị trưởng lão, bây giờ đã có kết luận chưa?"
Thẩm Tương, Cao Hàn và Bạch Sơn liếc nhau, đồng loạt đưa mắt nhìn về phía đại trưởng lão Đông Môn Văn.
Đông Môn Văn im lặng một lát, trịnh trọng ôm quyền nói: "Cận thiếu môn chủ, lão hủ có một câu muốn hỏi ngươi."
Cận Nhược: "Mời Đông Môn trưởng lão nói."
"Ngươi muốn dẫn dắt Tịnh Môn đi theo con đường nào?"
Cổ tay Cận Nhược xoay lại, đặt Nhược Tịnh vào vỏ, cười lộ ra một hàm răng trắng to: "Để cho các huynh đệ Tịnh Môn ăn ngon, uống ngon, ngủ ở nhà lớn, mỗi ngày đều vui vẻ, sống tốt!"
Gương mặt tươi cười của Cận Nhược, không thể nói là đẹp trai, không thể nói là xinh đẹp, nhưng mãi mãi đều tràn ra sức mạnh của sự chân thành.
Ánh mắt mọi người Tịnh Môn Ích Đô khẽ chấn động, đồng loạt ôm quyền.
"Phân đàn Tịnh Môn Ích Đô từ trên xuống dưới từ nay về sau, chỉ nghe theo Cận môn chủ."
*
Nói thật, Lâm Tùy An rất thích tiếp xúc với người của Tịnh Môn Ích Đô, đều là những người thẳng tính, có gì nói nấy, không thoải mái thì lật bàn, không phục thì mắng, mắng không lại thì đánh, đánh thua thì quy phục, không quanh co rề ra, rất hợp với tính tình của cô.
Náo nhiệt đánh nhau xong, lại ngồi xuống nói chuyện, không khí thoải mái không ít, thật đúng với câu tục ngữ: "Không đánh không quen biết".
Đông Môn Văn: "Chiêu cuối cùng mà Cận môn chủ vừa mới dùng chính là chiêu phá định của Thập Tịnh Tập phải không?"
Cận Nhược: "Đúng vậy."
"Lúc trước nghe nói Tịnh môn chỉ có Lâm nương tử ngộ ra chiêu phá định, Phá Định của Cận môn chủ cũng là Lâm nương tử dạy sao?"
"Không sai."
Cao Hàn: "Chẳng lẽ cái gọi là phá định, chính là nhân lúc đối phương không chuẩn bị, đạp đối phương một cước?"
Lâm Tùy An và Cận Nhược phì cười.
Cận Nhược: "Tất nhiên không phải."
Lâm Tùy An: "Phá định chính là kỹ xảo tất sát khi thực chiến, tùy tâm mà động, tùy ý mà phát, từ đầu đến cuối đều không có chiêu thức cố định, mỗi một lần đối chiến thì chiêu phá định đều khác nhau, thậm chí, chiêu phá định của ta và Cận Nhược cũng khác nhau."
Cận Nhược nói: "Sư phụ nói, cái này gọi là vô chiêu thắng hữu chiêu, chỉ có thể ngẫm ý không thể nói thành lời."
Mọi người bừng tỉnh đại ngộ: "Quả nhiên huyền diệu."
Lâm Tùy An cười thầm: Chiêu lừa bịp gạt gẫm cũng là một mắt xích không thể thiếu của "phá định", chiêu này truyền càng thần kỳ, sức chấn nhiếp tâm lý đối với kẻ địch càng lớn.
Bạch Sơn: "Bạch mỗ cả gan hỏi một câu, nếu Cận môn chủ đánh với Lâm nương tử thì có phần thắng không?"
Vẻ mặt của Cận Nhược không được tự nhiên giật giật: "Trong vòng mười chiêu, chắc chắn sẽ bại."
Cao Hàn: "Vậy vị Thanh Long huynh đệ này thì sao?"
Thanh Long Chu Tước Bạch Hổ Huyền Vũ ăn ý im lặng thật lâu.
Thanh Long: "Bốn người, hợp lực."
Chu Tước: "Nhiều nhất là đánh, năm mươi chiêu."
Bạch Hổ: "Bị đánh đập dã man."
Huyền Vũ: "Thiếu chút nữa đã chết."
Cao Hàn hít sâu một hơi.
Ánh mắt Bạch Sơn sáng ngời: "Không biết Bạch Sơn có thể có vinh hạnh cùng luận bàn võ công một lần với Lâm nương tử không?"
Lâm Tùy An thoát mồ hôi lạnh, liên tục xua tay: "Lần sau có cơ hội lại đánh."
Nhìn bộ dáng nóng lòng muốn thử của vị Bạch trưởng lão này, tám phần là một tên cuồng chiến đấu, nếu mà đồng ý thì sau này chắc chắn sẽ đánh nhau không dứt.
Biểu cảm của Bạch Sơn có hơi thất vọng, Cam Hồng Anh vội vàng hòa giải nói: "Cận môn chủ hôm qua bảo ta tìm hiểu vụ án Liên Tiểu Sương, hôm nay lại tới cửa, chẳng lẽ còn cần chúng ta điều tra gì sao?"
Lâm Tùy An thở phào nhẹ nhõm, có thể nói chính sự rồi, lăn qua lộn lại hơn nửa ngày, thời gian toàn bộ đều tiêu hao vì đánh nhau: "Thật không giấu gì, lần này có hai chuyện, một là muốn hỏi về vụ sát nhân hoa đào năm năm trước..."
"Đàn chủ, đại sự không ổn!" Đệ tử bán Tất La của Tịnh Môn lúc trước xông vào: "Đường khẩu Cẩm Lý của chúng ta bị Đăng Tiên xông vào rồi!"
Mọi người hoảng sợ biến sắc, Cận Nhược rớt cằm.
Gân xanh Lâm Tùy An giật giật: Cái quái gì thế này?
*
Đường khẩu Cẩm Lý tuy gọi là đường khẩu, thực ra là một con đường dài, mỗi ngày sau khi vào chợ đêm Bắc, chợ đêm Cẩm Lý là nơi náo nhiệt nhất trong khu thành Tây Bắc Ích Đô, tất nhiên cũng là nơi các đại môn phái tranh giành. Vị trí ở phường Nam Triều khu Tây Nhị, phía tây giáp chợt Bắc, phía bắc dựa vào cửa Đại Huyền, khoảng cách phân đàn nói gần không gần, nói xa không xa, nhưng dựa vào hai chân để đi thì qua khẳng định là không kịp.
Lâm Tùy An vốn tưởng rằng tối thiểu có thể cưỡi ngựa hoặc đi xe ngựa, ai ngờ Phân đàn Ích Đô nghèo rớt mùng tơi, phương tiện đi lại thế mà chỉ có... lừa.
Mấy con lừa gầy này, thế mà còn chỉ có trưởng lão trở lên mới có phần, đệ tử cấp thấp chỉ có thể chạy theo sau mông lừa.
Kết quả là, Chủ nhân Thiên Tịnh danh chấn ba đô thành lớn cũng chỉ có thể cưỡi một con lừa đen lỗ tai dài, dọc đường xóc nảy như điên xuyên qua khu Tứ khu Bát, mông sắp bốc khói mới tới được đường khẩu Cẩm Lý.
Nhìn lại, thì phía trước đầu người đông đúc, tiếng nói ồn ào, dân chúng bị ngăn ở bên ngoài phố Cầm Lý, tiếng bàn tán sôi nổi, hai bên đường dài dựng thẳng cột đèn cao tiêu chuẩn chợ đêm, treo những lá cờ đầy màu sắc.
Đầu đường có hai phái người giằng xéo, phe bên trong đều là dân chúng ăn mặc bình thường, có nam có nữ, có già có trẻ, cao thấp không đều, béo gầy hỗn tạp, có người buộc tạp dề, có người trên mặt dính bột mì, vũ khí đủ loại, dao thái, thìa, đá mài, kéo, búa, xẻng, gánh nặng, thậm chí còn có lồng, nắp nồi, nồi chè nóng hổi, cái mở bình rượu, gậy dò đường cửa ăn mày.
Một phái khác nhìn chính quy hơn nhiều, trang phục thống nhất đều là áo dài màu vàng đen, búi tóc cao, trâm bạc, đeo trường kiếm, đều là nam tử trẻ tuổi cường tráng, vị trí đứng đan xen, giống như có gì đó đặc biệt chú ý, phía sau họ là một chiếc xe ngựa gỗ đen, lông ngựa đen nhánh tỏa sáng, giống như trân châu đen.
Đột nhiên, chợt nghe bên trong xe phát ra một tiếng quát lớn: "Xông lên!"
Kiếm sĩ mặc áo dài hét lên, kiếm quang hóa thành tầng tầng lớp lớp sóng kiếm chảy về phía đường phố Cẩm Lý.
Đến sớm không bằng đến đúng lúc!
Mọi thứ xảy đến rất nhanh, bàn tay Lâm Tùy An vỗ đầu lừa, cả người bay lên, đầu tiên là tung người lướt qua dân chúng vây xem trùng trùng điệp điệp, hai chân đạp cột đèn luân phiên mượn lực, tay trái túm lấy cờ đẩy người phố Cẩm Lý, cổ tay phải run lên, rút Thiên Tinh ra khỏi vỏ, ánh đao màu xanh sẫm xé rách bầu trời u ám, tựa như sấm sét bổ về phía những kiếm sĩ mặc áo dài kia, chỉ trong thời gian một cái búng tay, tám kiếm sĩ miệng phun máu tươi bay ngang ra.
Lâm Tùy An từ trên trời giáng xuống, chỉ chốc lát mũi chân chạm đất, thân thể đột nhiên vọt tới trước, sử dụng chiêu thức tấn phong chấn thu diệp, dùng chiêu công kích quần thể, tay trái cầm vỏ kiếm đập, tay phải cầm Thiên Tịnh đâm, thỉnh thoảng xoay hai vòng xinh đẹp, người đao vỏ hợp nhất, giống như sóng thần quét qua đánh bay hơn ba mươi kiếm sĩ, những kiếm sĩ còn lại hoảng sợ biến sắc, thét chói tai né tránh chạy trốn. Chỉ chốc lát sau, trước con phố dài Cẩm Lý đã xuất hiện một mảnh đất trống.
Lâm Tùy An đứng thẳng tắp ở đầu đường, hai cổ tay rung rung, rảy máu trên lưỡi dao và vỏ đao, dưới chân cô là máu tươi loang lổ, răng hàm sau bị đánh rơi và trường kiếm đứt gãy, gió thổi rơi vài giọt máu trên trán cô, là máu của kẻ địch.
Cả con phố yên tĩnh như chết, đệ tử đường khẩu Tịnh Môn, đám Cam Hồng Anh, dân chúng vây xem đều bị dọa đến choáng váng, đối mặt với sát ý của Lâm Tùy An, các kiếm sĩ áo dài bị dọa sắp vỡ mật, thậm chí còn tè ra quần, run rẩy lui đến trước xe ngựa, một kiếm sĩ thét chói tai: "Ngươi, ngươi là cái gì?! Là người hay là quỷ?!"
Lâm Tùy An nhe răng nở nụ cười: "Giữa thanh thiên bạch nhật thế này, lấy đâu ra quỷ?!"
"Ngươi, ngươi là ai?!"
"Chủ nhân Thiên Tịnh, Lâm Tùy An."
Người trả lời câu này không phải là Lâm Tùy An, mà là âm thanh trong xe ngựa, nó yếu ớt giống như cỏ dại sắp chết khô, lại làm cho Lâm Tùy An nổi da gà.
Lâm Tùy An nhớ ra, cô đã từng nghe giọng nói này, trong trí nhớ của ngón tay vàng sau khi Hách Lục chết, là người tên là "Thất gia".
Ồ, không thể ngờ được hôm nay còn có thu hoạch ngoài ý muốn.
Lâm Tùy An cười lạnh một tiếng, đột nhiên hai tay cầm chuôi đao nhảy lên, bất ngờ bổ về phía xe ngựa, kiếm sĩ xung quanh thét chói tai chạy tán loạn, đao quang lẫm liệt tựa như sóng nước xẹt qua xe ngựa, cạch một tiếng, toa xe đồng loạt nứt thành hai nửa, rớt trên mặt đất.
Trong xe ngựa có hai người đang ngồi, tóc tai không mảy may gì, một người đeo mũ trùm màu đen thật lớn, gần như che khuất toàn thân.
Một người khác mặc cẩm y, đầu đội ngọc triều, dung mạo thanh tuyệt, cổ nhọn, giống như một con bạch hạc tự luyến, chỉ là lúc này hình tượng cực kỳ bất nhã, sắc mặt xanh trắng, toàn thân run rẩy, chỉ vào Lâm Tùy An thét chói tai: "Lâm Tùy An, phụ nhân độc ác như ngươi, sao lại làm hỏng chuyện tốt của ta?!"
Lâm Tùy An vác Thiên Tịnh bật cười: "Tô Ý Uẩn, đã lâu không gặp, ngươi thế mà chưa hết luôn hửm."
23.7.2023
Tiểu kịch trường:
Cận Nhược: Nhìn thấy chưa, đây chính là Chủ nhân Thiên Tịnh. Sư phụ của ta! Tuyệt vời!
Đám ngươi Phân đàn Ích Đô: Đệt đệt đệt!