NGƯƠI CÓ TIỀN, TA CÓ ĐAO
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Dịch: Quá Khứ Chậm Rãi
Chương 192: Linh cảm đáng ngại
Tô Phi Chương hừ một tiếng: "Thế nên Hoa tham quân cũng cho rằng là có người bên ngoài Lầu Tán Hoa vào giết Di Ny Na sao?"
Hoa Nhất Đường không trả lời trực tiếp câu hỏi này mà dùng quạt gõ vào bụng con rối: "Hung khí giết chết Di Ny Na là hoành đao của Ngô tham quân, theo lời Ngô Tham Quân nói thì hắn vốn định ôn chuyện với Di Ni Na, không ngờ lại nhìn thấy Đoàn Hồng Ngưng ngất xỉu ở đây, hơn nữa cũng rất nhanh đã mất đi ý thức."
Mọi người thoáng cái nhìn về phía Ngô Chính Thanh và Đoàn Hồng Ngưng.
Ngô Chính Thanh không được tự nhiên nghiêng người sang bên, Đoàn Hồng Ngưng cúi đầu trầm mặc.
"Lúc này thì thú vị lắm nè. Lúc ấy chúng ta phá cửa vào nhưng chỉ nhìn thấy thi thể của Di Ny Na, không thấy Ngô Tham Quân và Đoàn Hồng Ngưng." Hoa Nhất Đường đi tới cửa phòng tối, chỉ chỉ: "Sau đó mới phát hiện hai người trong phòng tối với dấu chân máu hung thủ để lại. Dựa trên dấu dân thì kẻ giết người được tìm thấy đã trốn thoát khỏi hành lang tối ở lối ra bốn tầng."
Tô Ý Uẩn cười nhạt: "Ngươi nói nhiều lời vô nghĩa như vậy có hữu dụng không? Ngươi có thể bắt được kẻ giết người không?"
Hoa Nhất Đường nhướng mày: "Vì sao Đoàn Hồng Ngưng và Ngô tham quân lại ngất xỉu? Tại sao họ lại xuất hiện trong phòng tối? Vì sao hung khí là bội đao của Ngô tham quân? Làm rõ hết những điều này thì mới tìm được chìa khóa để phá án."
Lời này vừa nói ra, đừng nói mọi người đều không hiểu ra sao, đến cả Lâm Tùy An cũng có hơi không hiểu, nói thật, điều khó hiểu nhất của vụ án này chính là phần này, nhìn như có rất nhiều manh mối, trên thực tế đã rối thành nùi.
Trì thái thú: "Hoa tham quân có cao kiến gì sao?"
Hoa Nhất Đường phe phẩy quạt, lắc lắc đầu nói: "Khi phá cửa chúng ta ngửi thấy một mùi tanh lạ, qua điều tra, phát hiện nguồn gốc của mùi hương là từ mấy ngọn nến."
Hoa Nhất Đường vung quạt, Phương Khắc tiến lên, bày bốn ngọn nến khác thường chọn ra lúc trước, Hoa Nhất Đường lại dùng quạt gõ gõ bàn tay, Ngũ Đạt vội đi vào, trong tay cầm một cái lồng, bên trong chứa bốn con chuột nhỏ kêu chút chít. Tiếp đó, Mộc Hạ đi theo phía sau, ôm một túi vải gấm, bên trong là một cái bình lưu ly phỉ thúy hình vuông, bên ngoài dài hơn một thước, ánh đèn vừa lóe lên đã trở nên trong suốt xanh biếc, Lâm Tùy An nhìn rất quen mắt, hình như là đồ trang sức trước đó bày ở đại sảnh của Hoa trạch 99, nghe nói giá trị lên đến trăm vàng.
Mọi người càng buồn bực, tên công tử ăn chơi này là có ý gì, muốn khoe của sao?
Hoa Nhất Đường ra ý bảo Phương Khắc: "Phương ngỗ tác, bắt đầu đi."
Phương Khắc đeo bao tay, lần lượt thắp bốn ngọn nến lên, dùng kẹp dài gắp lấy cẩn thận đặt ở bốn góc đáy bình lưu ly, đợi đốt lên một lát thì cầm hai con chuột nhỏ bỏ vào, dùng vải trắng che miệng vại, lập tức tạo thành một cái hộp thí nghiệm trong suốt nho nhỏ, có thể nhìn thấy rõ ràng tình hình bên trong bình. Hai con chuột nhỏ xoay vài vòng trong bình, đầu nghiêng một cái, ngã xuống.
Phương Khắc: "Trong bốn ngọn nến, có hai cây là mê hương, tốc độ phát rất nhanh, cho nên mấy con chuột bị vào trong đầu óc sẽ bị mê muội rất nhanh."
"Đây là nguyên nhân Ngô tham quân và Đoàn Hồng Ngưng ngất xỉu." Hoa Nhất Đường nói: "Sau đó, Di Ny Na trở lại và cũng hôn mê bất tỉnh, đến lúc này hung thủ đã hoàn thành bước đầu tiên của kế hoạch."
Phương Khắc bỏ con chuột nhỏ thứ ba vào, quả nhiên, cũng ngã xuống đáy vại.
Tô Phi Chương cười lạnh: "Nghe ý của Hoa tham quân, thì chẳng lẽ ngươi đã biết kế hoạch của hung thủ?"
Hoa Nhất Đường xòe quạt cười: "Sư phụ của Hoa mỗ là Thập đạo trưởng ở phái Mao Sơn động Kim Quang, bản lĩnh trông nhà chính là tính quẻ xem tướng, chỉ cần bấm ngón tay thôi đã có thể hiểu hết mấy thủ đoạn này của hung thủ rồi."
Mọi người: "..."
Thằng cha Hoa Tứ Lang này khoác lác hết phần thiên hạ luôn rồi!
"Nguyên nhân của kế hoạch hung thủ, chính là buổi dạ yến này." Hoa Nhất Đường nói: "Vương Cảnh Lộc thèm muốn Di Ny Na đã lâu, nhân dịp dạ yến đã kêu Lỗ chưởng quỹ bỏ hương thôi tình ở trong sương phòng của Di Ni Na, mà chuyện này vừa khéo bị hung thủ trong lúc vô tình biết được. Hung thủ lập tức linh động nghĩ ra một kế hoạch, nhân lúc Vương Cảnh Lộc đến hẹn riêng với Di Ny Na, khiến cho hai người bị mê man, rồi nhân cơ hội này giết chết Di Ny Na, sau đó giá họa cho Vương Cảnh Lộc."
Tô Ý Uẩn "xí" một tiếng: "Mấy điều này chẳng phải do ngươi tự nghĩ ra sao?"
Hoa Nhất Đường căn bản không để ý tới tiếng mắng chửi của Tô Ý Uẩn, tiếp tục nói: "Nếu muốn hoàn thành kế hoạch của hung thủ thì có một bước không thể thiếu, hung thủ sau khi giết người hẳn phải có thể bình yên thoát thân, lỡ như trên đường tới các Yến Thoa hoặc là rời đi, gặp phải người khác, thì phải cam đoan nhân chứng nhìn thấy chính là Vương Cảnh Lộc. Cho nên hung thủ đã chuẩn bị một kế hoạch vẹn toàn, chẩn bị y phục cùng kiểu với Vương Cảnh Lộc đặt ở tầng bốn."
Hạ Trường Sử: "Vì sao lại là các Anh Đào?"
"Bởi vì hành lang mật thất của các Anh Đào nằm cách cầu thang gần nhất, từ tầng sáu đi xuống thì đó là nơi khó phát hiện nhất." Hoa Nhất Đường nói: "Sau khi dạ yến bắt đầu, hung thủ tìm được cơ hội rời khỏi đình các tầng sáu, đầu tiên lén lút tiến vào ám thất các Anh Đào, thay quần áo giống vương Cảnh Lộc, lại từ cửa chính các Anh Đào rời đi, leo lên cầu thang đi tới các Yến Thoa, vốn tưởng rằng mình trắng trợn như thế hẳn sẽ có người chú ý tới hắn, trở thành nhân chứng vương Cảnh Lộc giết người, ai ngờ lúc ấy Hoa mỗ vừa vặn đang cãi nhau với Tô Thập, tất cả mọi người đi xem náo nhiệt, nên không ai phát hiện."
"Đương nhiên, hung thủ lúc ấy cũng không biết tầng sáu đã xảy ra chuyện, nên vẫn hành động theo kế hoạch cũ, sau khi tới các Yến Thoa, lại phát hiện Ngô Tham Quân, Đoàn Hồng Ngưng và Di Ni Na đều ngất xỉu ở trong phòng." Hoa Nhất Đường gập quạt: "Tình huống ngày nằm ngoài dự liệu của hắn, nhưng hung thủ rất nhanh đã trấn tĩnh lại, quyết định vẫn làm theo kế hoạch ban đầu, đầu tiên kéo Ngô Tham Quân và Đoàn Hồng Ngưng vào trong phòng tối, sau đó dùng dây da treo Di Ni Na lên, ngụy trang thành cảnh tượng Vương Cảnh Lộc đã tới."
Nói tới đây, Hoa Nhất Đường hơi dừng lại rồi đột nhiên lại nở nụ cười: "Có lẽ hung thủ lúc đó còn cảm thấy trời giúp ta, nghĩ đến sau khi hắn làm xong chuyện rời đi, Ngô Tham Quân và Đoàn nương tử tỉnh lại trong mật thất, nhìn thấy hiện trường vụ án thì chính là nhân chứng trời ban, nhất là lúc hung thủ nhìn thấy bội đao của Ngô tham quân... điều này thật tuyệt vời... kế hoạch ban đầu của hung thủ ước chừng là dùng dây da siết chết Di Ni Na, nhưng bây giờ lại nghĩ, nếu dùng bội đao của Ngô tham quân giết Chết Ni Na thì hẳn là có thể chọc giận Ngô Tham Quân, Ngô tham quân tức giận tất nhiên sẽ mau mau định tội Vương Cảnh Lộc. Và kế hoạch của hắn cũng thành công!"
"Hung thủ trước đó uống thuốc giải mê dược, cho nên không chịu ảnh hưởng của mê hương, treo Di Ni Na lên rồi bố trí xong hiện trường, vốn chỉ cần chờ Vương Cảnh Lộc vào các Yến Thoa rồi ngất xỉu, giết Di Ny Na xong hắn lập tức rời đi, hoàn thành kế hoạch giá họa hoàn mỹ. Đáng tiếc, trên đời này chẳng có kế hoạch gì là tuyệt đối cả. Hung thủ cho rằng Vương Cảnh Lộc sẽ tới các Yến Thoa, mà trên thực tế, Vương Cảnh Lộc lúc này lại đang ở nhà vệ sinh tầng sáy..." Nói đến đây, Hoa Nhất Đường thở dài: "Vương Cảnh Lộc không xuất hiện ở các Yến Thoa, cho nên điều kiện tiên quyết của kế hoạch đã không thành lập, theo lý mà nói thì nếu lúc này hung thủ thu tay lại thì sẽ chẳng xảy ra chuyện gì, nhưng cũng vì thế nên kế hoạch của hung thủ xuất hiện sai lệch..."
Hoa Nhất Đường dùng quạt gõ vào chiếc bình lưu ly: "Phương ngỗ tác, thời gian đủ chưa?"
Phương Khắc gật đầu, mở miệng con chuột thứ tư ra, nhét một viên thuốc: "Đây là thuốc giải mê hương." Sau đó, đặt con chuột nhỏ thứ tư vào bình lưu ly.
Trạng thái của con chuột nhỏ này rất kỳ quái, sau khi vào vại đầu tiên thì vui vẻ xoay vài vòng, thoạt nhìn rất bình thường, sau đó thân thể đột ngột cứng đờ rồi đứng thẳng, tựa như đang hóa đá.
Mọi người cực kỳ kinh ngạc.
"Hai ngọn nến khác, một ngọn chứa thuốc thôi tình, một ngon khác có trộn một loại thuốc đặc biệt." Phương Khắc nói: "Hai loại dược hiệu này tốc độ phát tác chậm hơn mê hương, vừa mới bắt đầu thì bốn loại dược tính này sẽ triệt tiêu lẫn nhau, dược tính sẽ đồng thời trở nên yếu bớt, hơn nữa trước đó hung thủ dùng thuốc giải mê hương nên khi vào không cảm giác được gì, nhưng thời gian càng dài thì dược tính của hai loại sau sẽ sinh ra hiệu quả."
"Dược hiệu là làm cho người ta cứng ngắc sao?" Hạ Trường Sử hỏi.
Phương Khắc không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm vào bình lưu ly.
Thân thể con chuột cứng ngắc rồi dần dần mềm nhũn, bốn móng vuốt rơi xuống đất, nhìn chung quanh, loạng choạng giống như người uống say, miệng chít chít vài tiếng, rồi đột nhiên nhào tới trên người một con chuột trong đó, liều mạng cắn xé, thoáng chốc, trong binh lưu ly toàn là máu thịt tung bay, máu tươi đầm đìa.
Mọi người đồng loạt tản ra.
Mặt Phương Khắc không chút thay đổi tưới một chậu nước vào, nến tắt, chuột dừng cắn xé, nước, máu và da thịt trộn lẫn với nhau, tạo thành thứ dính dính ở xung quanh vại lưu ly. Phương Khắc dùng kẹp lấy bốn ngọn nến ra, Mộc Hạ vội bọc kín mít toàn bộ vại lưu ly lại, bước nhanh lui ra ngoài đám người.
"Hiệu quả của mê hương, thuốc giải mê hương, thuốc thôi tình và quả Long Thần là có hiệu quả như thế." Phương Khắc cẩn thận dùng vải bọc bốn ngọn nến lại: "Có thể khiến người ta trở nên phấn khởi, không khống chế được hành vi, trở nên bạo lực, khát máu, thậm chí còn có thể sinh ra ảo giác."
Mọi người đồng loạt hít sâu một hơi.
Trái tim Lâm Tùy An đập thình thịch: Phấn khởi, mất khống chế, bạo lực và khát máu, mấy từ này liên hệ lại gần như tương đương với thất bại của "phá quân", chỉ thiếu một chút thôi cô đã trở thành con chuột điên cuồng kia rồi.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, không ai nói gì, im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
"Hung thủ chỉ một lòng muốn lên kế hoạch giết chết Di Ny Na rồi giá họa cho Vương Cảnh Lộc như thế nào, lúc này dược tính phát tác, làm hắn mất đi lý trí, thậm chí sinh ra ảo giác Vương Cảnh Lộc vào trong các Yến Thoa, vì thế, hắn mới giơ bội đao của Ngô tham quân lên hung tàn giết chết Di Ny Na."
Khẩu khí Hoa Nhất Đường rất bình tĩnh, nhưng mọi người liên tưởng đến trạng thái của con chuột nhỏ vừa rồi, đều không rét mà run.
"Hung thủ sau khi giết người, cho rằng mình đã thành công, nửa tỉnh nửa mê chạy ra khỏi mật thất, ở trong mật thất và hành lang để lại rất nhiều dấu chân và vết máu, cũng không biết may mắn hay là xui xẻo, dọc theo đường đi lại không gặp được nhân chứng nào. Trở lại mật thất của các Anh Đào, hung thủ cởi áo quần dính máu, giày nhuộm máu, rửa sạch vết máu, có lẽ lúc này, hắn đã hơi thanh tỉnh, hồi tưởng lại quá khứ giết người lúc trước, chỉ còn lại sự mơ hồ..."
"Đợi hung thủ trở lại tầng sáu thì phát hiện Vương Cảnh Lộc không có ở đây, sau đó Lỗ chưởng quỹ đến báo các Yến Thoa không có gì khác thường, hung thủ càng chắc chắn kế hoạch của mình đã thành công, đang đắc chí thì Vương Cảnh Lộc lại không chút tổn thương đã trở về. Lúc ấy hung thủ rất khiếp sợ, nhưng lại thấy Vương Cảnh Lộc đối nghịch với quan sai, càng nóng lòng muốn thoát thân, trong lòng càng thêm do dự. Đúng lúc này, Hoa mỗ trở lại tầng sáu, chỉ định Vương Cảnh Lộc là hung thủ giết người, hung thủ tất nhiên sẽ thở phào nhẹ nhõm, cho nên, khi Hoa mỗ hỏi hắn nên xử trí Vương Cảnh Lộc như thế nào. Hắn đã lập tức nhảy vào cái bẫy do Hoa mỗ đặt ra..."
Hoa Nhất Đường phe phẩy quạt nhìn về phía Vương Cảnh Phúc, sắc mặt Vương Cảnh Phúc trắng bệch, cơ bắp trên mặt điên cuồng co giật: "Những thứ này đều là suy đoán của Hoa tham quân mà thôi, Hoa tham quân có chứng cứ thực tế không?!"
Hoa Nhất Đường nở nụ cười: "Chứng cứ có ba, ngươi muốn xác nhận từng cái sao?"
Vương Cảnh Phúc biến sắc.
Trì thái thú: "Xin hoa tham quân nói rõ!"
Hoa Nhất Đường ý bảo Lăng Chi Nhan đưa Lỗ chưởng quỹ lên hàng ghế đầu: "Trong lời khai vừa rồi của Lỗ chưởng quỹ nói, Vương Cảnh Lộc bảo hắn đưa một ngọn nến trộn lẫn mùi thôi tình vào trong Các Yến Thoa, nhưng trên thực tế, Vương Cảnh Lộc trước sau đưa tới hai ngọn nến."
Mọi người ngạc nhiên.
Lỗ chưởng quỹ: "Không, không sai, cách một ngày, Vương gia lại sai người đưa tới một ngọn nến, nói là một loại thôi tình hương khác, cũng kêu ta đưa đến phòng Di Ny Na, ta nghĩ một cây hay là hai cây cũng không khác gì mấy nên đã đưa hết vào..."
"Ăn nói hàm hồ, ta chỉ đưa cho ngươi một lần, vì sao lại có lần thứ hai?" Vương Cảnh Lộc tức giận nói.
Lỗ chưởng quỹ rất tủi thân: "Lần thứ hai người hầu đưa nến tới đây, ta lúc trước cũng đã gặp hắn vài lần, quả thực là người của Vương thị nên cũng không hỏi nhiều..."
Hoa Nhất Đường: "Nhưng sự thật là, ngọn nến thứ hai không phải là hương thôi tình mà là mê hương mà hung thủ chuẩn bị."
Lăng Chi Nhan: "Cho nên chỉ cần triệu tập tất cả tôi tớ Vương thị lại, để Lỗ chưởng quỹ phân biệt từng người thì, tìm được tôi tớ đưa ngọn nến thứ hai đến rồi thẩm vấn thì có thể tra ra ai là chủ mưu phía sau. Và người này, chính là hung thủ thật sự."
Vương Cảnh Lộc cười lạnh vài tiếng: "Chuyện này còn cần phải hỏi sao, người có thể mệnh lệnh cho tôi tớ Vương thị, ngoại trừ ta ra tất nhiên cũng chỉ có gia chủ đại nhân của chúng ta mà thôi!"
Sắc mặt Vương Cảnh Phúc u ám, trán lấm tấm mồ hôi: "Cũng có thể tôi tớ này vốn là Vương Cảnh Lộc phái tới, là Vương Cảnh Lộc muốn che đậy..."
"Vương gia chủ khoan hãy vội phủ nhận, còn có chứng cứ thứ hai." Hoa Nhất Đường mỉm cười: "Cận Nhược!"
"Tới đây!" Cận Nhược chạy ra ngoài một lát, lại điên cuồng chạy về, đưa tay nải trong tay cho Lâm Tùy An, hai người hợp lực lấy quần áo trong hành lý ra cho mọi người xem, thế mà lại có hơn hai mươi bộ..
"Đây là thứ ta phát hiện ở trong mật thất các Anh Đào, bên trong ngoại trừ y phục dính máu ra thì còn chuẩn bị rất nhiều bộ quần áo, hẳn là đều để thay thế." Cận Nhược nói.
Hoa Nhất Đường liếc về phía Vương Cảnh Lộc: "Ngươi có cảm thấy những bộ y phục này quen mắt không?"
Mặt Vương Cảnh Lộc xanh mét: "Đây đều là quần áo ta mới đặt trong nửa năm qua..." Hắn tiến lên lật xem mấy cái: "Không đúng, những thứ này đều chưa từng mặc, không phải của ta, là... là có người dựa theo phong cách quần áo của ta để đặt may!"
Hoa Nhất Đường: "Hung thủ không cách nào phán đoán vương Cảnh Lộc lúc dự tiệc mặc bộ xiêm y nào cho nên đã mô phỏng lại quần áo vương Cảnh Lộc mới đặt trong nửa năm nay, người quen thuộc với phong cách kiểu dáng của Vương Cảnh Lộc như thế, tất nhiên phải là người cùng kỳ quen thuộc với Vương Cảnh Lộc rồi."
Lăng Chi Nhan: "Những quần áo này có chất liệu đắt tiền, thêu tay tinh xảo, không phải phường may bình thường có thể đặt được, chỉ cần cầm những bộ quần áo này đến mấy phường may mặc Ích Đô điều tra một chút thì tất nhiên có thể tìm được người đặt hàng quần áo."
Lâm Tùy An sờ cằm: "Nếu để Tịnh Môn chúng ta điều tra, thì sẽ mất bao lâu?"
Cận Nhược đắc ý: "Không quá sáu canh giờ."
Sắc mặt Vương Cảnh Phúc trắng như tờ giấy, nhắm chặt mắt lại.
Hoa Nhất Đường: "Còn có chứng cứ cuối cùng, nó ở ngay trong người hung thủ thật sự!"
Mọi người: "Cái gì?!"
"Lúc bốn loại dược khí trong nến mà hung thủ hít vào lúc giết người..."
"Hoa Tứ Lang, ngươi đừng tưởng rằng chúng ta không hiểu dược lý nên có thể nói bậy." Tô Ý Uẩn cao giọng nói: "Lúc này cách thời gian vụ án xảy ra đã qua hơn hai canh giờ, dược tính mê hương và thôi tình hương đã sớm tan đi, căn bản không thể tra ra được."
Hoa Nhất Đường nhướng mày: "Không hổ là Tô Thập Lang, quả nhiên rất am hiểu những bí dược ghê tởm này!"
"Hoa Nhất Đường, ngươi!"
Mặt mày Hoa Nhất Đường đột nhiên trở nên nghiêm trọng, cao giọng nói: "Hoa mỗ nói không phải là mê hương và thôi tình hương, mà là loại thuốc thứ tư, không, phải nói là một loại độc! Loại độc này là thủ phạm khiến cho cảm xúc và hành vi trở nên hung dữ không khống chế được, sinh ra ảo giác."
Trì thái thú và Hạ Trường Sử biến sắc: "Hoa tham quân nói đến chẳng lẽ là..."
"Đó là quả Long Thần Quả mà Hoa mỗ đã trừ sạch ở huyện Thành Thanh Châu! Nếu nói trên đời này còn có người hiểu rõ Long Thần Quả, thì ngoại trừ Phương ngỗ tác ra, thiết nghĩ không có người như hai, cho nên, Phương ngỗ tác tất nhiên cũng có thể nghiệm ra độc quả Long Thần trong cơ thể hung thủ."
Phương Khắc lạnh lùng liếc Hoa Nhất Đường, cố nén xúc động muốn trợn trắng mắt, lấy trong ngực ra một cái bình sứ trắng nhỏ, lắc hai cái.
Hoa Nhất Đường đi tới trước mặt Vương Cảnh Phúc, mở quạt ra: "Chỉ cần một giọt máu thì chân tướng sẽ được phơi bày, Vương Cảnh Phúc, ngươi có dám thử một lần không?"
Hầu kết Vương Cảnh Phúc lăn lên lăn xuống mấy cái, mở mắt ra, biểu cảm cực kỳ bình tĩnh: "Không cần kiểm tra, Di Ny Na là do ta giết."
"Vương Cảnh Phúc ngươi điên rồi sao?! Tốt xấu gì ta cũng coi như là đệ đệ ngươi! Vì sao ngươi lại muốn hại ta?" Vương Cảnh Lộc giận dữ, xông lên đánh Vương Cảnh Phúc: "Ngươi đã là gia chủ Vương gia, đến đâu cũng giẫm ta dưới chân, ngươi còn có bất mãn nữa hả?!"
Vương Cảnh Phúc cũng không cam lòng yếu thế, xoay người đè Vương Cảnh Lộc trên mặt đất, túm tóc Vương Cảnh Lộc đập xuống đất: "Ngươi chớ có giả bộ hồ đồ, các trưởng lão gia tộc đã sớm bất mãn việc thứ tử như ta làm gia chủ, cố ý nâng đỡ đứa con trai trưởng như ngươi lên ngôi, một ngày ngươi không chết thì vị trí gia chủ của mãi mãi không ngồi yên được."
Vương Cảnh Lộc giãy dụa nắm lấy vạt áo Vương Cảnh Phúc, xé lung tung: "Các trưởng lão nói rất đúng, đồ thứ tử ngươi bụng dạ hẹp hòi, có thù tất báo, không làm được nghiệp lớn! Nên đã nhường vị trí gia chủ cho ta từ lâu rồi!"
"Cái túi rượu cơm như ngươi, nếu để ngươi làm gia chủ Vương thị thì Vương gia sẽ hỏng hết!" Vương Cảnh Phúc một ngụm cắn vào lỗ tai Vương Cảnh Lộc, Vương Cảnh Lộc thét chói tai như heo bị mổ.
"Ồn ào quá." Hoa Nhất Đường trợn trắng mắt: "Chuyện nhà các ngươi chẳng ai muốn nghe đâu."
Lăng Chi Nhan nhíu mày thở dài, Cận Nhược và Lâm Tùy An khoanh tay hóng hớt, miệng chậc chậc thành tiếng.
"Mau mau tách bọn họ ra!" Trì thái thú giậm chân: "Chẳng ra thể thống gì! Chẳng ra thể thống gì cả!"
Ngũ Đạt và mấy bất lương xông lên, bảy tay tám chân kéo hai người ra.
"Đúng là vô pháp vô thiên, hoang đường đến cực điểm!" Trì thái thú giận dữ quát: "Mau áp giải Vương Cảnh Phúc vào phủ nha đại lao, chờ nghe phán quyết!"
Ngũ Đạt và hai cất lương đưa Vương Cảnh Phúc đang vặn vẹo ra ngoài.
Mọi người đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, Vương Cảnh Lộc tóc tai bù xù, ôm lỗ tai chảy máu, miệng hùng hùng hổ h hổ như muốn đốt Vương Cảnh Phúc thành tro.
"Lần này nhờ có Hoa tham quân sáng suốt, nếu không chúng ta đã bị tên Vương Cảnh Phúc giả dối này lừa rồi!" Hạ Trường Sử lau mồ hôi nói: "Ích Đô có được Hoa tham quân tọa trấn, thực sự là phúc của dân chúng Ích Đô chúng ta!"
"Hạ Trường sử quá khen, đây là trách nhiệm của Hoa mỗ thôi." Hoa Nhất Đường ôm quyền, giương mắt nhìn mọi người: "Thực ra, độc quả Long Thần mà Hoa mỗ vừa nói tới, cũng được phát hiện ở nơi khác của Ích Đô."
Mọi người hai mặt nhìn nhau.
Tô Ý Uẩn hừ một tiếng: "Cái gì mà quả Long Thần, quả Phượng Hoàng, chưa từng nghe nói đến."
"Các vị chưa từng nghe nói đến quả Long Thần Quả, nhưng một cái tên khác của thì mọi người chắc hẳn đều cực kỳ quen thuộc nhỉ..." Hoa Nhất Đường nghiêm túc nói: "Hàng thêu Thanh Châu!"
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người ở đây đều biến sắc.
"Hàng, hàng thêu Thanh Châu gì chứ, chúng ta chưa từng nghe đến!" Tô Ý Uẩn khàn giọng kêu to, chúng con cháu thế gia cũng đồng loạt cuống quýt phụ họa.
"Hàng vài và phường thêu Ngô thị đều bị phong tỏa, Hoa mỗ đã lục soát được danh sách khách hàng mua hàng thêu Thanh Châu, chư vị không ngại đoán xem, Hoa mỗ thấy được ai ở trong danh sách này nào?" Hoa Nhất Đường nói: "Cũng đừng trách Hoa mỗ không nhắc nhở chư vị, loại độc này dùng trong thời gian ngắn có thể kích phát tiềm lực của cơ thể con người, người dùng vào có cảm giác bách bệnh bất xâm, thể lực dồi dào cực kỳ sảng khoái, nhưng độc này sẽ làm cho người ta tham luyến nghiện ngập, không cách nào cai nghiện được, sau khi dùng lâu dài thì sẽ ăn mòn lục phủ ngũ tạng, cách cái chết rất gần mà không biết, có khi chết vì tim đập nhanh, đáng sợ nhất chính là còn có thể khiến cho người ta mất khống chế, nóng nảy khát máu, dần dần mất đi ngũ giác, cuối cùng biến thành xác sống!"
Sắc mặt con cháu thế gia xanh mét.
"Lời này của Hoa tham quân là thật ư?!" Có người kêu lên.
Hoa Nhất Đường trầm mặt, gật gật đầu.
Lâm Tùy An: "Lâm mỗ ở huyện Thành Thanh Châu từng tận mắt nhìn thấy, huynh trưởng Cầu huyện lệnh huyện Thành bởi vì dùng quả Long Thần mà biến thành xác sống, rồi cắn xé điên cuồng đến chết. Ta và Hoa huyện úy từng tự tay thiêu hủy cơ sở chế tạo quả Long Thần, nhìn thấy rất nhiều vải thêu ngâm vào nước độc quả Long Thần, giống hệt như hàng thêu trong Ngô thị."
Bỗng chốc người trong phòng đều hoảng sợ.
Tô Phi Chương mau nhìn thoáng qua Tô Ý Uẩn, gân xanh trên thái dương hắn nổi lên, Tô Ý Uẩn cũng hoảng sợ, toàn thân run rẩy không ngừng.
"Chư vị cũng chớ bối rối quá, độc này cũng không phải là không giải được." Hoa Nhất Đường nói: "Lúc Phương ngỗ tác ở Thanh Châu đã nghiên cứu ra thuốc giải, dược liệu và thuốc dẫn trong đó cũng không khó tìm, sau này chư vị đều có thể đến tìm Phương ngỗ tác để lấy."
Mọi người lập tức mừng rỡ, cảm thấy tên công tử ăn chơi không đáng tin cậy trước mắt này cao lớn đẹp trai lên không ít, ngàn ân vạn tạ với Hoa Nhất Đường, rồi được bất lương hộ tống rời đi.
Ngô Chính Thanh được rửa sạch hiềm nghi, lắc mình biến lại thành hình mẫu chân chó, bắt lấy thời tỏ ra ân cần với Trì thái thú và Hạ Trường Sử, nói muốn tự mình đưa hai vị đại nhân hồi phủ, Hoa Nhất Đường cũng không có dị nghị gì, chỉ lẳng lặng nhìn theo bóng lưng Ngô Chính Thanh rời đi, đồng tử sâu không thấy đáy.
Sau đó, hắn gọi một người khác đến: "Đoàn nương tử xin dừng bước."
Đoàn Hồng Ngưng dịu dàng xoay người lại: "Hoa tham quân còn có việc gì sao?"
"Nến mê hương có hai cây, một cây là do Vương Cảnh Phúc đưa vào, cây còn lại là do ngươi mang vào đúng không?"
Lâm Tùy An, Lăng Chi Nhan và Cận Nhược đồng thời mở to hai mắt.
Chỉ có Phương Khắc không hề kinh ngạc gì: "Đoàn nương tử và Ngô tham quân cùng lúc trúng mê hương, Thể chất Ngô tham quân mạnh mẽ hơn, theo lý mà nói thì sức đề kháng của Ngô tham quân hẳn là càng mạnh hơn. Nhưng người giãy dụa bò ra khỏi mật thất cầm cổ chân Hoa Nhất Đường lại là Đoàn nương tử, người đầu tiên tỉnh lại cũng là Đoàn nương tử, chỉ có một khả năng, Đoàn nương tử trước đó từng uống một loại thuốc giải mê hương."
Đoàn Hồng Ngưng nhướng lông mi dài lên, đồng tử ngậm nước, không nhúc nhích nhìn Hoa Nhất Đường: "Bây giờ nói những thứ này còn có tác dụng sao?"
Hoa Nhất Đường nhíu mày: "Vì sao lại làm như vậy?"
Khóe miệng Đoàn Hồng Ngưng giật giật: "Ta tự có nguyên nhân của ta."
"Nguyên nhân gì?!"
Đoàn Hồng Ngưng rũ mi mắt xuống: "Đây là chuyện riêng của Hồng Ngưng, không liên quan đến vụ án này." Cúi người thi lễ: "Hồng Ngưng thay Di Ny Na đa tạ Hoa tham quân đã bắt được hung thủ thực sự, nếu Hoa tham quân không có việc gì quan trọng nữa thì Hồng Ngưng xin cáo lui trước."
Hoa Nhất Đường thở dài: "Ngọn nến quả Long Thần cũng là ngươi mang đến sao?"
Đoàn Hồng Ngưng khựng lại: "Trước đêm này, Hồng Ngưng chưa từng nghe nói đến quả Long Thần."
*
"Cho nên là ai đặt quả Long Thần ở các Yến Thoa?" Mộc Hạ vừa lái xe vừa hỏi.
"Ta đặt một quán tiền, là Ngô Chính Thanh!" Cận Nhược dựa vào cửa xe, lười biếng vung roi ngựa nói: "Ngô thị trắng trợn bày hàng buôn bán hàng thêu Thanh Châu như thế, trong tay Ngô Chính Thanh chắc chắn có hàng tồn kho, hắn có lẽ cũng có ý kiến với Di Ni Na cho nên tính dùng quả Long Thần khống chế Di Ny Na, hiệu quả của Long Thần mạnh hơn thuốc thôi tình nhiều! Về phần hắn nói có giao tình cũ với Di Ny Na, thì tám phần đều là nói nhảm! Sư phụ, người có nghĩ thế không?"
"Đồ nhi lần này phân tích rất có lý." Lâm Tùy An ngồi trong xe nhìn Phương Khắc ngáp một cái, bản thân mình không nhịn được mà ngáp một cái: "Lăng Tư trực nghĩ như thế nào?"
Lăng Chi Nhan gật gật đầu: "Còn có một nghi ngờ, dấu hoa đào của Di Ny Na là ai đóng lên?"
"Phương đại phu nói là trước khi Di Ny Na chết mấy canh giờ đã đóng lên." Lâm Tùy An gãi gãi trán: "Căn cứ theo thời gian mà suy đoán, lúc ấy Di Ny Na ước chừng là trên đường đến Lầu Tán Hoa, không hợp lý, khi đó nàng ta hẳn là đang tỉnh táo... Cho dù lúc ấy bị người làm ngất xỉu thì sau khi tỉnh lại, chẳng lẽ không phát hiện thân thể mình khác thường sao?"
Phương Khắc: "Vết bỏng đau thấu xương, không thể không cảm thấy gì được."
Lâm Tùy An và Lăng Chi Nhan liếc nhau, đồng thanh: "Chẳng lẽ là do chính nàng ta tự làm?"
Phương Khắc từ chối trả lời.
Mấy người thảo luận nửa ngày, cũng không thấy Hoa Nhất Đường tham dự.
Sau khi từ Lầu Tán Hoa đi ra, trạng thái của Hoa Nhất Đường cũng có chút kỳ quái, đệm cũng không dựa vào, quạt cũng không phe phẩy, chỉ nhìn chằm chằm bóng đêm mù mịt ngoài cửa sổ, không nói một lời.
Xe ngựa lảo đảo chạy đi, ánh đèn chợ đêm như ánh đèn chiếu rạp hiện lên khuôn mặt như ngọc của hắn, nhìn có chút tịch mịch.
Lăng Chi Nhan dùng khẩu hình nói: Tứ Lang làm sao vậy?
Lâm Tùy An nhún vai: Cô cũng đâu phải giun đất trong bụng Hoa Nhất Đường, hỏi cô cũng cô cũng chẳng biết. Có lẽ là tên ăn chơi này tối nay dùng não quá độ, nên đang dưỡng sức.
Thật lâu sau, Hoa Nhất Đường mới thở dài, thân thể buông lỏng tựa vào đệm: "Cảm giác không đúng lắm."
Lâm Tùy An và Lăng Chi Nhan: "Hả?"
Phương Khắc: "Nói tiếng người."
"Ý ta là Đoàn Hồng Ngưng." Hoa Nhất Đường cau mày nói: "Ánh mắt nàng ta nhìn Hoa mỗ, ba phần thăm dò, ba phần đề phòng, ba phần nghi hoặc, còn có một phần hận ý giấu rất sâu."
Phương Khắc trợn trắng mắt, dứt khoát nhắm mắt bắt đầu ngủ.
Lâm Tùy An gãi gãi trán: Xin thứ cho mắt cô vụng về, từ đầu đến cuối đều thấy cô ta không nhìn thẳng Hoa Nhất Đường mấy lần, quả thực không nhìn ra còn có nội hàm sâu sắc như vậy.
Lăng Chi Nhan: "Tứ Lang lo nghĩ nhiều rồi."
Hoa Nhất Đường dựng quạt lên, trịnh trọng nói: "Dự cảm của Hoa mỗ chưa bao giờ sai, nghi vấn trên người Đoàn Hồng Ngưng hẳn sẽ liên lụy đến vụ án này."
Lâm Tùy An cực kỳ bất lực, thầm nghĩ cho dù thật sự xảy ra vụ án lớn thì cũng không phải vấn đề của Đoàn Hồng Ngưng, mà là do thể chất xui xẻo đến đâu có người chết đến đó của anh ấy.
"Ừm khụ." Lăng Chi Nhan đảo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, chuyển đề tài: "Chợ đêm Cẩm Giang quả nhiên danh bất hư truyền, thật là náo nhiệt... Ấy? Đó là..."
Hoa Nhất Đường và Lâm Tùy An tiến lại gần thì thấy một người đứng ở chỗ đèn đuốc lan san, đang ôm quyền thi lễ với xe ngựa của bọn họ từ xa, thế mà lại là Chu Kiền.
Lâm Tùy An chợt hiểu ra: "Hắn đang cảm tạ chúng ta, chẳng lẽ là bởi vì..."
Hoa Nhất Đường thở dài lại ngồi trở về, nhẹ giọng nói: "Vương Cảnh Lộc thân thiết với Tùy Châu Tô, có một phần lớn nguyên nhân là bởi vì có sở thích tương tự..."
Lời sau đó Hoa Nhất Đường không nói ra, thế nhưng tất cả mọi người đều nghe rõ.
Cái gọi là sở thích tương tự, ước chừng chính là... thích nam sắc.
Vương Cảnh Lộc là một người cực kỳ háo sắc, nguyên nhân khiến hắn từ bỏ việc đến các Yến Thoa chỉ có một, hắn tìm được con mồi mới... Chu Kiền. Nhìn phản ứng của Chu Kiền, tám chín phần mười là bị ép buộc.
Lúc ấy, nếu Hoa Nhất Đường tiếp tục truy vấn thì chuyện Vương Cảnh Lộc làm với hắn sẽ bị công khai, bây giờ ít nhất coi như giúp Chu Kiền để lại vài phần thể diện.
"Vương Cảnh Phúc là hung thủ giết người, Vương Cảnh Lộc cũng không phải thứ tốt đẹp gì." Hoa Nhất Đường mắng: "Đều là cá mè một lứa, cứt chó!"
Lăng Chi Nhan lắc đầu: "Thế gia Ích Đô toàn là khối u ác tính di căn, quả thực nên thanh lý cho sạch sẽ."
Lâm Tùy An thở dài nằm sấp trên cửa sổ xe, nhìn lầu Tán Hoa dần dần đi xa, đèn đuốc sáng trưng như trước, lung linh trong suốt, cao lớn sừng sững dưới bóng cây đen kịt.
Trong gió đêm mơ hồ có tiếng nhạc bay tới, ước chừng là tỳ bà, như khóc như kể, uyển chuyển bi thương, tựa hồ đang thương tiếc sinh mệnh đã mất tối nay... nữ tử như ngọn lửa kia, cứ như vậy vĩnh viễn biến mất trong ánh đèn rực rỡ.
12.3.2023
Tiểu kịch trường:
Trước khi rời khỏi Lầu Tán Hoa.
Mộc Hạ: "Tứ Lang, cái bình lưu ly này thì làm sao bây giờ?"
Hoa Nhất Đường trốn thật xa: "Bẩn rồi, không thể dùng được nữa, ném đi."
Lâm Tùy An: "..."
Đồ vật giá trị trăm vàng, nói ném thì ném, tên này quả nhiên là...
"Thứ đồ phá của!" Cận Nhược bịt mũi nói.
Lăng Chi Nhan: "Rửa sạch còn có thể dùng được."
Hoa Nhất Đường: "Ta tặng ngươi nhé?"
Lăng Chi Nhan: "Quên nó đi."
Phương Khắc đoạt lấy: "Ta muốn."
Mọi người đồng loạt giơ ngón tay cái lên: Phương đại phu quả nhiên là người sắt!