Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Người Cũ Là Em Chồng

Tôi cứ thế cuộn tròn trong lòng anh như con mèo nhỏ, Vỹ cũng thuận thế ôm lấy tôi, tựa một đời cũng chẳng bao giờ buông tay.
Một lúc sau, anh lên tiếng:
– Sau này anh sẽ chăm sóc hai mẹ con thật tốt. Chịu không?
Thoát khỏi lồng ngực ấm áp của anh, dù hơi luyến tiếc nhưng tôi vẫn rất kiên định với quyết định của mình:
– Giờ chưa phải lúc anh ạ.
Vỹ hơi bất ngờ với câu nói của tôi. Rõ ràng chúng tôi đã gạt được hết vướng mắc trong lòng. Nhưng tôi lại bảo chưa đến lúc:
– Lại bày trò gì đây?
Anh cau mày hỏi tôi. Tôi cũng rất nhanh nắm chặt tay anh:
– Em vẫn chưa sẵn sàng.
Kẻ nọ ra vẻ hờn dỗi, gạt tay tôi ra:
– Tính lật mặt đấy à?
Tôi lắc đầu nguây nguẩy:
– Không phải vậy. Em nghĩ chúng ta cần thời gian.
– Bao lâu?
– Vài năm.
– Em cần nhiều thời gian như thế để làm gì?
– Em muốn là một người phụ nữ xứng đáng bên cạnh anh. Muốn là một cô gái có đủ bản lĩnh và tự tin để cùng anh chống lại dư luận. Em muốn có thứ gì đó trong tay chứ không phải là nàng lọ lem dựa vào phép màu.
Vỹ không nói gì, tôi biết anh đã hiểu những suy nghĩ trong tôi. Cả hai cứ thế im lặng cả đêm. Tôi tựa đầu vào vai anh, anh nắm chặt tay tôi. Một đời là rất dài, nếu hiện tại không nỗ lực một chút, e rằng sau này bản thân sẽ hối hận. Vậy thì đợi 1 năm, 2 năm có là gì. chủ yếu những ngày tháng còn lại, chúng tôi sẽ có nhau mãi mãi.
Nửa tháng sau đó, tôi vẫn đi nước ngoài,vẫn mang theo bé con rời khỏi xa ba nó. Nhưng không phải là một cách lén lút mà tôi hoàn toàn nhận được sự ủng hộ từ anh. Cũng may con tôi là một đứa trẻ ngoan nên tôi vẫn có thể hoàn thành việc học ở trường trong lúc có em. Thỉnh thoảng anh đi công tác sẽ ghé qua thăm mẹ con tôi. Lấp đầy thiếu vắng bằng những cái ôm dài bất tận.
Mỗi lần anh đến, cô bạn cùng phòng của tôi sẽ tự giác qua đêm bên ngoài, tạo không gian cho cả hai riêng tư. Chỉ tiếc tôi thì bầu bì thế này, có riêng tư thì cũng chỉ là ôm anh đi ngủ.
Nằm dài trên giường, tôi gối đầu lên chân Vỹ. Người kia cũng tỉ mỉ sấy tóc cho tôi. tiếng máy sấy ù ù hòa vào tiếng tôi ăn bánh. Tự nhiên lại cảm thấy tạp âm này thật vui tai.
Tôi vừa nhai chóp chép vừa hỏi:
– Mọi người trong nhà vẫn khỏe chứ anh?
– Ừ! Cũng bình thường.
– Dạo này anh có gặp Vũ không?
Vỹ nghe đến đây thì có vẻ không vui:
– Sao lại hỏi anh ấy làm gì?
– Tại em tò mò mà.
– Từ nay bớt tò mò lại. Người ta sắp lấy vợ rồi đấy.
Tôi ngồi bật dậy, bất ngờ nhìn Vỹ:
– Anh nói thật đó à?
Vỹ lấy khăn tắm trùm lên đầu tôi, che hết mặt, mũi tôi lại như một cách trừng phạt.
– Ừ!
Gỡ khăn ra, tôi thả nó qua 1 bên:
– Anh ấy lấy ai thế?
– Làm gì mà quan tâm vậy?
Tôi biết người kia đang ghen nên ra sức nũng nịu:
– Em chỉ tò mò thôi mà. Giờ em còn tơ tưởng được ai nữa chứ. Con anh suốt ngày đánh trống thổi kèn trong bụng em đây này.
Tôi vừa nói vừa chỉ vào bụng, tố cáo đứa bé nãy giờ được gặp ba mà phấn khích đá mẹ nó mấy bận liên tiếp. Vỹ thấy vậy thì mới xuôi xuôi, anh véo mũi tôi 1 cái:
– Được rồi, đi ngủ đi, muộn rồi đấy.
– Nhưng mà em vẫn chưa biết mặt vợ của Vũ.
– Đẹp lắm, 3 vòng căng đét, cao như hoa hậu được chưa.
Bình thường Vỹ có bao giờ khen ai đâu cơ chứ. Sao giờ lại khen chị dâu hết nước chấm như vậy khiến tôi cảm thấy rất khó chịu trong người.
– Này! Sao anh lại khen người phụ nữ khác trước mặt em?
Kẻ kia chả biết có phải trả đũa tôi không mà ngay tức khắc đáp:
– Ừ thì đẹp mới phải khen chứ.
– Bộ em không đẹp à?
Vỹ xoa cằm làm bộ mặt suy nghĩ:
– Trước thì cũng được, giờ thì…
Tôi biết ngay mà, phụ nữ có thai, nhan sắc xuống hạng là sẽ bị chê bai ngay. Tôi chề môi, giọng điệu muốn giận đến nơi:
– Giờ thì sao? Anh nói em nghe xem nào.
– Giờ thì đẹp lắm, đẹp nhất quả đất được chưa?
Biết là Vỹ nói dối nhưng không hiểu sao tôi lại rất thích lời nói trái quấy này.
– Anh dẻo miệng từ khi nào thế hả?
– Nói thật lòng đấy.
– Còn múa mép.
– Thật luôn, xưa hơi ốm, giờ có chút da chút thịt, bụ bẫm nên đẹp hơn hẳn.
Nhắc đến cái thân hình lên tận 20 kí của mình, tôi lại phát ức, tại kẻ kia cả ngày rảnh tay, dù cách nhau 1448 km, vậy mà ngày nào cũng order cho tôi bao nhiêu là đồ ăn. Tôi thì sợ phí nên ra sức ăn cho hết thành thử cân nặng cũng lên chóng hết cả mặt.
– Anh còn nói nữa, giờ béo ú, xấu chết.
– Có xấu tí nào đâu. Ôm rất chắc tay mà.
Vừa nói Vỹ vừa vòng tay ôm lấy tôi. Con tôi được ba ôm nên phấn khích đạp 1 cái, làm cho ba mẹ của nó bất lực chỉ biết phì cười.
Đến tháng thứ 8, bụng tôi bắt đầu cồng kềnh hơn, cũng may là vừa kết thúc học phần và đang nghỉ hè, bằng không có lẽ tôi phải trì hoãn việc học lại để ở nhà dưỡng thai. Hè nên bạn cùng phòng của tôi đã về nhà, đoàn tụ với gia đình. Chỉ còn sót lại đứa chả biết đi đâu là tôi ở lại.
Hai mẹ con tôi cả tháng ở trong nhà rồi, sợ tiếp tục như thế này sẽ bị tự kỷ mất nên mới nhắn tin rủ rê ba bé qua chơi vài hôm.
Ý là tôi muốn vậy nhưng lại sợ anh bận. Nên chỉ nói bao giờ anh thì công tác thì ghé mẹ con tôi thôi.
Vậy mà sáng ngày hôm sau, Vỹ đã đứng trước cửa nhà trọ tôi đang ở, làm tôi bất ngờ đến tròn mắt:
– Ơ! Anh qua sớm thế?
– Vợ con gọi, không qua sao được.
Nghe anh nói vậy thì tôi thấy có lỗi lắm:
– Em xin lỗi. Em lại làm phiền anh rồi.
– Ngốc. Vợ anh thì phải làm phiền anh. Không lẽ đi làm phiền người khác.
Tôi nghe vậy thì cười đến tít cả mắt:
– Dạ. Mình vào nhà thôi.
– Từ từ đã. Anh còn có 1 bất ngờ cho em.
– Bất ngờ gì thế anh?
Tôi vừa dứt câu thì Vỹ đã né qua một bên, nhường đường cho mẹ tôi xuất hiện. Mẹ nghẹn ngào gọi:
– Thùy.
Tôi cũng xúc động không kém:
– Mẹ!
Hai mẹ con tôi ôm chầm lấy nhau. Sướt mướt một hồi thì mới chịu vào nhà. Vỹ thấy vậy thì tự giác ra ngoài mua đồ ăn để ai hai người phụ nữ ở nhà tâm sự riêng.
Hai chúng tôi ra ghế sô pha ngồi. Tôi hỏi mẹ:
– Sao mẹ qua được đây? Không phải còn mấy tháng nữa mới được thả sao?
– Mẹ cải tạo tốt nên được ra sớm. Mẹ ra cái là Vỹ đến đón rồi bảo qua ở này ở với mày.
Mẹ tôi vừa nói vừa xoa cái bụng vượt mặt của tôi:
– Chuyện lớn như thế này sao mày không nói với mẹ.
– Thật ra lúc sắp đi con mới hay đó mẹ. Mà cũng không quan trọng lắm.
Nhưng lời vô tư của tôi đã làm một bà mẹ khó chịu:
– Sao lại không quan trọng? Cháu sắp chào đời mà giờ mẹ mới hay. Mày định không cho mẹ làm bà ngoại đó à?
Tôi lắc đầu:
– Không phải! Tại con chưa biết phải mở lời thế nào.
– Có gì đâu mà không mở lời được?
– Quan hệ giữa bọn con có chút phức tạp nên con …
– Mày cứ suy nghĩ cho nặng đầu ra. Đơn giản là mày và thằng Vũ chưa đăng ký kết hôn. Chưa có 1 ngày nào làm vợ chồng. Thì mày yêu ai, sinh con cho ai, lấy ai mà không được. Với cả tao thấy thằng Vỹ thật lòng. Thế là đủ.
Tự nhiên tôi thấy mẹ nói rất đúng. Giờ con cũng có rồi. Tôi suy nghĩ sâu xa làm gì cho mệt đầu. Đơn giản là tôi yêu Vỹ và tôi muốn bên anh.
Hai mẹ con tôi nói thêm đôi chuyện thì Vỹ về tới. Chúng tôi cùng nhau ăn sáng. Nói vài tin tức trong nước rồi chiều mát, Vỹ lại đưa chúng tôi ra ngoài dạo.
Tôi nhìn lên bầu trời trong xanh, đáy lòng cảm nhận được sự yên bình của cuộc sống.
Sau đó không lâu thì tôi sinh khoai tây, vì được ba chăm sóc quá kỹ nên khoai tây của tôi vừa chào đời đã nặng 4 ký 3. Múp míp hơn hẳn những đứa trẻ cùng lừa.
Em được 2 tháng thì tôi lại quay về trường học, cũng may là có mẹ giúp nên việc học của tôi gần như không bị gián đoạn.
Lúc bé bi bô tập nói thì mẹ bé cũng chuẩn bị hoàn thành xong chương trình học. Dạo ấy chạy đôn chạy đáo làm đề tài nên tôi ốm hẳn đi.
Vỹ qua thăm, thấy tôi không còn vẻ mũm mĩm như trước bèn chọc:
– Em tính giảm cân để lấy chồng à?
Tôi lườm anh một cái:
– Ai thèm lấy anh?
– Con nó hóng ăn cưới của ba mẹ lắm rồi. Chả lẽ em để con nó đợi.
Tôi nhìn cục tròn tròn đang ngủ trên tay, bất giác cười khẽ:
– Nó biết gì mà hóng chứ?
– Sao không? Con anh thông minh lắm.
Khoai tây được ba khen nên dù đang ngủ vẫn nhoẻn miệng cười rất tươi. Như thể khẳng định nó tán thành với suy nghĩ của ba. Điều đó làm cho một người ba lại càng thêm tự tin.
– Xem con nó thích chưa kìa. Còn em thì sao?
Tôi ngước lên đối diện với Vỹ:
– Em á?
– Ừ! Bao giờ thì chịu theo anh về. Em nói anh đợi, anh đã đợi. Con giờ đã lớn. Đến lúc đưa nó về nhận gia đình rồi.
Lời Vỹ nói không phải là không có lý. Khoai tây sắp 1 tuổi rồi, bản thân tôi thì cũng sắp tốt nghiệp, không thể dây dưa mãi bên nước bạn được. Đến lúc chúng tôi phải đối mặt với mọi thứ và đấu tranh cho tình yêu của mình rồi. Chỉ là không biết lần này trở về sẽ có bao nhiêu sóng gió đây.
Có thể là hình ảnh theo phong cách hoạt hình Nhật Bản về 2 người, mọi người đang đứng và văn bản

Nhấn Mở Bình Luận