Bạch Yên là một tiểu thư nhà họ Bạch, hôm nay là sinh nhật thứ 18 của cô, mọi năm trước ba cô đều tổ chức cho cô một cách linh đình. Nhưng năm nay lại không linh đình như vậy trên bàn chỉ có một cái bánh kem. Cô thầm nghĩ:
..." Chắc cô cũng đã lớn nên ba cô không muốn tổ chức quá to nữa mà thay vào đó là một bữa ăn gia đình ấm cúng cũng nên"....
Hôm nay cô mặc một chiếc đầm màu trắng dài qua đầu gối và trễ vai, nhìn cô dịu dàng lại thêm tinh xảo cộng thêm khuôn mặt xinh đẹp thuần khiết của cô càng thêm bắt mắt người nhìn. Mẹ cô cũng vậy, ngày vui của con gái nên bà cũng khoác lên mình bộ đồ sườn xám cùng chiếc khăn len khoác lên vai, nhìn vô cùng sang trọng và quý phái của một phu nhân. Hai mẹ con cùng ngồi ở phòng khách đợi ba về để cùng ăn sinh nhật nhưng nay có vẻ ba về trễ hơn mọi khi chắc có lẽ do bận bịu công việc. Khoảng 7 rưỡi tối chiếc xe RR đậu trước cửa nhà thì chắc chắn ba cô đã về, cô dìu mẹ ra đón ba vào. Ông bước ra nhưng ko dừng lại ở đó ông vòng người qua phía sau xe mở cửa, một người phụ nữ cùng một cô gái chừng 17 tuổi bước ra. Họ còn ăn diện hơn cả cô như kiểu ra mắt ai vậy đó.
Mẹ cô nhìn thấy thế liền nắm chặt tay cô vì có dự cảm không lành, bà nhìn cô như sắp rớt nước mắt. Bà có tiền sử bệnh tim nên cô không thể để bà chấn động thêm nữa. Cô cầm tay mẹ giọng nói trầm xuống có vẻ hơi sợ sệt nhưng bình tĩnh nói:
Bạch Yên: Mẹ không sao đâu, để con ra đón ba vào
Mẹ cô gật đầu " Ừm..m "
Cô chạy ra với vẻ mặt khó hiểu và rất nhiều câu hỏi đang muốn hỏi ông. Ông vội mở lời " Đây là gì con, chào gì đi con ". Cô nhếch môi cười lạnh " gì sao" có vẻ cô đã hiểu ra vấn đề, một người ba từ nhỏ đến giờ luôn thấy ông quan tâm chăm sóc gia đình mà cũng có thể ngoại tình sao. Cô liếc mắt lên đứa con gái cũng tầm cỡ tuổi cô thì càng đau lòng hơn, người cha này luôn lừa dối mình từng mười mấy năm đó sao. Tim cô như tan nát nhìn về phía mẹ, mẹ cô đang rơi nước mắt, mẹ mà như thế nữa chắc mẹ cô không chịu nổi mất. Cô buộc mình phải mạnh mẽ, giọng khàn khàn xen kẽ sự lạnh lùng.
Bạch Yên: Ba vào nhà đi đừng đứng ngoài này không hay đâu.
Cô quay người bước nhanh vào nhà, thấy mẹ như vậy cô càng đau lòng hơn. Khi mọi người vào nhà, người phụ nữ kia tên Tâm Liên liền nhìn thấy chiếc bánh kem trên bàn liền bật giọng nói nghe thì có vẻ nhẹ nhàng nhưng đầy vẻ chua ngoa.
Tâm Liên: Ồ! Nay sinh nhật ai sao, chắc của đại tiểu thư nhỉ. Chúc cô sinh nhật vui vẻ và luôn hạnh phúc nha.
Cô không nhịn được mà đáp lại.
Bạch Yên: Hạnh phúc sao? Hừ. Tất nhiên phải hạnh phúc chứ, không hạnh phúc thì 2 mẹ con bà leo lên đầu nhà tôi ngồi thì sao.
Tâm Liên trầm xuống nhưng lộ ra vẻ tức giận.
Ba cô Bạch Thiển Quang vòng tay sang cô con gái đứng phía sau và kéo qua, giọng nghiêm nghị nói:
Thiển Quang: Đây là Mộng Cầm, hai chị em con sau này phải hòa hợp với nhau nghe không.
Mộng Cầm liền chạy qua phía cô nắm lấy tay cô quay người nói:
Mộng Cầm: Ba con có chị gái sao con vui quá!
Tiếng ba nay chói chang đến khó nghe, sao cô có thể chấp nhận con của tiểu tam làm em gái mình chứ, cô vội vung tay Mộng Cầm ra nhếch miệng thẳng thừng nói:
Bạch Yên: Chó mèo mà cũng đòi làm em gái tôi sao? Tôi chẳng đủ vinh hạnh để đón nhận chó mèo vào nhà đâu.
Mộng Cần tức giận sao mà cô chịu được lời lẽ đó chứ, cô liền lật mặt quay về phía Thiển Quang tỏ vẻ uất ức giọng nói thì lố bịch, chạy về phía Thiển Quang:
Mộng Cầm: Ba à! chị ấy không chấp nhận con, con không nên bước tới nơi này.
Thấy con gái mình như vậy, Tâm Liên gào thét hùa theo.
Tâm Liên: Con gái tôi đúng là số khổ, 17 năm nay luôn phải sống khổ ở bên ngoài tôi chỉ muốn thấy nó được ấm áp hơn thôi.