Trong lúc cô đang hôn mê, anh quay về nhà xử lý một số chuyện. Về đến nhà, Khả Nham vẫn bị trói qùy ở trước cửa nhà cô ta cũng đã quỳ được mấy tiếng đồng hồ, khuôn mặt có chút nhợt nhạt run sợ đến nỗi mặt mày tái mét. Cô thấy anh về càng run sợ hơn dãy dụa bò theo Lập Tân khóc lóc.
Khả Nham: Xin ông chủ hãy tha cho tôi, tôi... tôi không cố ý.
Từ lúc bước vào nhà mặt Lập Tân đã không được bình tĩnh xen lẫn sự tức giận đến tột cùng, anh nghe cô ta biện minh mà phát cáu liền thẳng chân đạp cô ta ngã lăn ra đất. Anh tiến lại gần giọng nói có chút man rợ và ác độc.
Lập Tân: Cô ấy bị gãy chân rồi! tôi biết phải làm sao đây.
Tay anh liền chỉ một ngón vào chân cô đầy vẻ hăm dọa và tàn nhẫn, anh nhếch miệng nói.
Lập Tân: Hay là cái chân của cô cũng gãy chung đi để cho cô biết cô ấy phải chịu đau đơn như thế nào.
Nghe anh nói vậy cô sợ đến run người vừa lắp bắp vừa thụt lùi về phía sau càng ngày càng gào thét.
Khả Nham: Xin..xin ô..ng chủ
Anh vô tình xoay người lại vẫy hai ngón tay, người vệ sĩ cao to tay cầm một cây gậy tiến lại gần.
Cô run cầm cập " không, không áaaa...aaa " sau tiếng la thất thanh đó cô ta vừa sợ vừa đau mà ngất đi. Người hầu còn lại trong nhà nhìn cảnh tượng này mà hoảng sợ đến phát khóc. Giọng nói khàn khàn nghiêm mình nói.
- Ông chủ, cô ta đã ngất rồi ạ.
Lập Tân: Tống cô ta vào tù, với tội danh cố ý mưu sát.
Trong phòng đặc biệt, chưa đầy nửa ngày cô đã tỉnh lại, đầu có chút choáng váng. Cô có chút sỡ hãi khi trong phòng bệnh lớn như vậy mà không có nỗi đến một người bên cạnh cô khiến cô cảm giác thật cô đơn. Cảm giác đó khiến cô nhớ đến mẹ mình rồi tủi thân khóc, họng cô khô rát không có một chút nước cô còn đang khóc nên đã khóc không thành tiếng.
Đột nhiên tiếng mở cửa bước chân ngày càng gần, Lập Tân mang cháo đến cho cô vừa bất ngờ cô đã tỉnh cũng hốt hoảng khi thấy cô khóc anh nhanh chân bước đến chỗ cô đặt bình cháo xuống, khẽ ôm lấy cô giọng nói đầy ấm áp .
Lập Tân: Em sao vậy đau ở đâu sao?
Anh lo lắng cho cô như vậy, cô cảm thấy được sự ấm áp của anh liền ôm trầm lấy anh thút thít.
Bạch Yên: Em nhớ mẹ.
Anh nhẹ nhàng xoa đầu cô hôn lên mái tóc cô.
Lập Tân: Ngoan, anh thương. Em có muốn ăn chút cháo không.
Cô liền gật đầu, anh bón từng muỗng cháo đưa đến miệng cô. Một lát sau cháo cũng đã hết cô nhìn anh cười nhẹ, anh ngơ ngác hỏi cô.
Lập Tân: Sao vậy em.
Bạch Yên: Em rất vui khi được quen biết anh.
Lập Tân nghe xong trong lòng cũng đầy rãy sự ấm áp, hôn lên môi cô.
Lập Tân: Không, anh mới vui khi được biết em. Em ăn trái cây nha.
Bạch Yên nhẹ gật đầu, anh cẩn thật gọt trái táo cô nhìn anh chăm chú. Đột nhiên người cô ớn lạnh, cô mắc vệ sinh muốn ngồi dậy đi về sinh. Cô cựa người, cái chân đau điếng của cô khiến cô phải bật lên tiếng thất thanh.
Á. Anh vội buông dao xuống vội đỡ cô nằm xuống lo lắng hỏi.
Lập Tân: Em sao vậy?
Bạch Yên: Chân.. chân em.
Từ lúc cô tỉnh dậy, gặp thấy anh liền quên đi hết cơn đau nhức trên người , cô cũng không để ý trên người mình có bao nhiêu vết thương. Thấy cô nhăn mặt anh liền xoa đầu cô.
Lập Tân: Không sao, chỉ gãy xương nhẹ. Em cứ nghĩ dưỡng cho khỏe hai ba tháng sau em có thể đi lại được rồi.
Cô gật đầu nhẹ, thật sự cô rất mắc vệ sinh cô gượng người ngồi dậy lại bị anh đè nằm xuống.
Lập Tân: Em nên nằm yên nghỉ ngơi đi.
Cô bất lực kéo nhẹ tay anh đỏ mặt nói.
Bạch Yên: Em, em muốn đi vệ sinh.
Anh liền đỡ cô ngồi dậy, bế cô tiến đến nhà vệ sinh. Cô đỏ mặt nói nhỏ
Bạch Yên: Anh thả em xuống em có thể tự làm được rồi.
Lập Tân liền cau mặt bế thẳng cô vào phòng vệ sinh nghiêm giọng nói.
Lập Tân: Chân em như vậy thì làm được gì chứ.
Sau một lúc cho cô đi về sinh anh bế cô lại vào giường giọng trầm ấm nói.
Lập Tân: Em nghĩ ngơi một chút đi.
Nói xong anh liền đứng dậy đi ra ngoài, cô liền kéo tay anh lại giọng nhỏ nhẹ nói.
Bạch Yên: Tối vậy rồi anh muốn đi đâu.
Anh quay người lại nắm chặt lấy tay cô
Lập Tân: Anh ra ngoài canh em ngủ.
Cô lắc đầu dịch mình xịch vào trong. Do là giường bệnh vip nên đủ rộng rãi cho hai người nằm, cô vỗ tay nhẹ xuống giường nói.
Bạch Yên: Đêm nay anh ngủ với em đi.
Anh không bao giờ kiềm chế nổi khi ở bên cạnh cô, nay cô lại chủ động nếu cô không bị thương anh mà không chạm vào cô thì anh không phải là anh nữa rồi. Anh liền cởi áo vest và cà vạt vắt lên ghế nằm nhẹ nhàng bên cạnh cô, cô cũng đã thấm mệt quay sang lòng ngực anh. Anh nhìn xuống, cô mặc áo bệnh nhân có chút rộng rãi để lộ ra vòm ngực căng tròn anh đỏ hết mặt mày, cô thầm nói.
Bạch Yên: Ngủ ngon.
Nói xong cô dần thiếp đi, cô như thế này thì sao mà anh ngủ ngon được đây. Đợi cô ngủ say anh nhẹ nhàng gỡ tay cô ra rồi đứng dậy vào phòng tắm xối nước lạnh.