Bạch Yên không tỏ vẻ tức giận hay cáu gắt chỉ bước vào một cách điềm đạm và tao nhã. Ánh mắt cô nhìn ả ta toát lên vẻ khinh thường, cô bước đến bên Lập Tân đang gắng chịu đựng đưa đôi bàn tay nhỏ bé kéo tay anh ra khỏi tay Từ Hiểu. Giọng nói trầm tĩnh và đầy sự khéo léo.
Bạch Yên: Chuyện của anh ấy tôi lo được, không cần cô phải bận tâm.
Từ Hiểu bị gạt tay liền vùng vẫy quát tháo về phía Bạch Yên.
Từ Hiểu: Gì mà chuyện của cô chứ, anh ấy là vị hôn phu là chồng tương lai của tôi. Người không danh chính ngôn thuận như cô thì có tư cách gì không cho tôi đụng vào anh ấy.
Bạch Yên mím nhẹ môi, nửa lời cô ta nói cô cũng đã suy nghĩ đến. Cô là người yêu anh ấy nhưng được mấy ai biết, đến giờ anh cũng không nói cho mọi người biết. Một người bình thường như cô, cô cũng chỉ muốn một tình yêu đơn thuần đẹp đẽ như bao người khác được mọi người biết được mọi người ủng hộ. Cô quay sang nhìn Lập Tân càng lúc càng khó chịu, nhăn mặt nói.
Bạch Yên: Anh ấy cũng không thừa nhận cô thì cô cũng có quyền gì chứ.
Vừa dứt câu, Bạch Yên ra vẻ khó chịu nắm chặt tay Lập Tân.
Bạch Yên: Mời cô về cho.
Từ Hiểu mặt nặng nhẹ, giương đôi mắt lườm Bạch Yên, cô ta tức đến điên người. Kế hoạch thành công như vậy cũng tại Bạch Yên mà bị phá hỏng. Từ Hiểu dậm mạnh chân, quay lưng bỏ đi không quên nói những lời hiềm khích.
Từ Hiểu: Cô cứ chờ đó, thứ tôi muốn thì ai cũng đừng hòng lấy được.
Bạch Yên cũng chẳng thèm quan tâm đến lời nói của cô ta, cô ta vừa quay người đi Bạch Yên chỉ lo lắng cho mỗi Lập Tân. Mồ hôi ướt đẫm cả áo, cô lau từng giọt mồ hôi giọng nói đầy lo lắng.
Bạch Yên: Thím Thẩm mau mau gọi bác sĩ.
Thím Thẩm đứng bên trong cũng đã quan sát rõ tình hình. Bà đã điện cho Liêm Tấn Ngôn từ trước, chỉ trong phút chốc Tấn Ngôn bay thẳng vào trong. Cất giọng nói đầy lo lắng.
Tấn Ngôn: Sao Lập sao rồi?
Bạch Yên vừa nhìn thấy Tấn Ngôn liền sáng mắt nói một cách vội vàng.
Bạch Yên: Nhanh, anh hãy xem cho anh ấy đi.
Sau một lúc kiểm tra, Tấn Ngôn hét toáng lên có vẻ tức giận.
Tấn Ngôn: Sao trong người Lập lại có một lượng xuân dược lớn vậy chứ. Muốn giết người sao?
( Xuân dược với một lượng nhất định thì giúp người ta khoái cảm nhưng với lượng nhiều sẽ gây hại cho sức khỏe)
Bạch Yên nghe xong cũng hốt hoảng nói theo.
Bạch Yên: Sao, xuân dược? Làm sao anh ấy có thể ăn chúng thứ đó được chứ.
Vừa nhìn Lập Tân trong đầu Bạch Yên ngập tràn đầy suy nghĩ " Là cô ta, sao cô ta có thể...". Bạch Yên nhanh chóng liếc mắt qua Tấn Ngôn.
Bạch Yên: Vậy anh ấy có sao không.
Nhìn khuôn mặt đầy lo lắng của Bạch Yên anh cũng tận tâm trả lời.
Tấn Ngôn: May sức khỏe Lập vốn tốt, chỉ cần uống thuốc sẽ không sao nữa.
Bạch Yên cũng thở phào nhẹ nhõm. Sau khi Lập Tân được mang lên phòng anh đã uống thuốc giải độc được nửa tiếng rồi mà vẫn thấy sắc mặt không được tươi tốt, cô liếc mắt về phía Tấn Ngôn cất giọng nói lo lắng.
Bạch Yên: Thế này là sao? Anh ấy vẫn trông tệ quá.
Tấn Ngôn ngồi bệch xuống ghế, anh cũng đã cùng cô canh Lập Tân cũng gần hai tiếng đồng hồ rồi, cũng có chút mệt. Tấn Ngôn nghe xong nở nụ cười đầy ám muội giọng nói có chút hưng phấn.
Tấn Ngôn: Nếu cô lo lắng thì có thể abc với Lập dù gì nó cũng là xuân dược cũng cần có thuốc giải đặc biệt như vậy. Cách đó là nhanh nhất rồi.
Bạch Yên ngượng ngùng đỏ ửng cả mặt, đưa đôi mắt liếc Tấn Ngôn, ánh mắt cô nói lên tất cả " coi chừng cô". Tấn Ngôn liền cười gượng đứng dậy.
Tấn Ngôn: Được rồi, được rồi tôi không làm phiền hai người nữa.
Vừa bước ra khỏi cửa Tấn Ngôn liền cất giọng đầy sự thích thú.
Tấn Ngôn: Cô muốn Lập nhanh tỉnh lại thì có thể dùng biện pháp tôi nói nha.
Bạch Yên ngồi bên cạnh Lập Tân vừa ngượng ngùng vừa tức giận, anh ta cứ trêu ghẹo cô. Bạch Yên liền quát lớn.
Bạch Yên: Anh đi về nhanh cho tôi.
Yên ắng trở lại, Bạch Yên nhẹ tay cởi bộ đồ ướt đẫm mồ hôi của Lập Tân liền bị một bàn tay lớn chặn lại. Giọng nói có chút ham muốn gợi cảm.
Lập Tân: Em nghe anh ta nói xong liền muốn làm với anh sao?
Bạch Yên giật mình, cô đang ngại chuyện vừa nãy nghe anh nói xong đầu cô như muốn bùng nổ.
Bạch Yên: Gì chứ, em chỉ muốn thay đồ cho anh thôi.
Vừa dứt câu, Bạch Yên bị Lập Tân chặn họng với nụ hôn ngọt ngào cũng mạnh mẽ.
Lập Tân: Em không muốn giúp anh sao?
Bạch Yên đẩy nhẹ anh ra, giọng nói lắp ba lắp bắp.
Bạch Yên: Dù sao anh cũng tỉnh rồi, còn muốn làm gì chứ.