Sau khi nghe những lời vô nghĩa từ Nhu Ninh, Lập Tân tức giận bỏ đi anh vẫn tiếp tục kiên trì gọi điện cho cô. Những cuộc gọi trong vô vọng kéo dài triền miên không có hồi đáp cuối cùng sự tức giận trong anh cũng phai dần đi thay vào đó là sự lạnh lùng đến vô cảm. Sắc thái lạnh nhạt, thờ ơ với mọi thứ xung quanh chỉ lao đầu đi tìm kiếm cô, tay anh run nhẹ gõ nhẹ lên bàn phím điện thoại.
- Bạch Yên, xin em quay về đi.
Bóng dáng người đàn ông cao lớn ngồi trên chiếc xe Bugatti đen tỏa lên sự lạnh lẽo, ánh mắt sâu thẳm liếc nhìn bầu trời đang trở nên về đêm, ánh sáng cuối cùng của ban ngày cũng từ từ bị bao trùm bởi bóng tối chính vì điều đó anh càng trở nên sợ hãi và lo lắng hơn.
Bạch Yên được Dĩ Khiêm đưa đi căn biệt thự riêng của anh ở ngoại thành. Trên bàn ăn những món ăn sặc sỡ đến bắt mắt nhưng Bạch Yên chẳng thể nào đụng đũa được bởi vì thiếu hình bóng của một người mà bữa ăn này đối với cô thật vô vị. Bạch Yên liếc nhìn những món ăn rồi ôm khư khư chiếc điện thoại, cô đã đọc dòng tin nhắn đó nên có chút phân tâm.
Dĩ Khiêm từ trong bếp đi ra, liếc nhìn Bạch Yên vẫn chưa đụng đũa anh liền bước nhanh đến vỗ nhẹ vai Bạch Yên khẽ nói.
Dĩ Khiêm: Món ăn không hợp khẩu vị em sao?
Bạch Yên liền giật mình, lúng túng mà trả lời Dĩ Khiêm.
Bạch Yên: Dạ không, em cảm thấy chưa đói thôi.
Dĩ Khiêm cười khổ, nhẹ nhàng gắp từng đũa thức ăn đưa vào chén cửa Bạch Yên, nhẹ nhàng nói.
Dĩ Khiêm: Những món này dì Thôi làm rất ngon đấy em ăn thử đi.
Bạch Yên khẽ gật đầu, gắp thức ăn đưa vào miệng cô chỉ mới nhai được vài lần cảm thấy cổ họng thấy ớn lên như muốn ói ra. Bạch Yên liền bịt miệng chạy nhanh vào trong nhà vệ sinh. Dĩ Khiêm thấy có chút lo lắng liền rót cho cô một cốc nước, vừa thấy Bạch Yên ra khỏi phòng vệ sinh anh liền bước nhanh đến hỏi một cách lo lắng.
Dĩ Khiêm: Em không sao chứ? Thấy trong người không khỏe sao?
Bạch Yên khẽ tay gạt tay Dĩ Khiêm đang nắm lấy bắp tay mình, có chút mệt mỏi nói.
Bạch Yên: Em không sao, chắc bụng em không khỏe.
Dĩ Khiêm bất lực, vốn dĩ hai người không thân nhau cho lắm cô chỉ coi anh như một tiền bối chứ không có tình cảm riêng. Đến bây giờ cô vẫn còn khách khí như người xa lạ, ánh mắt Dĩ Khiêm nhìn cô một cách sâu thẳm, nhìn người con gái anh yêu thầm hết mấy năm dù muốn buông tay nhưng cũng không thể. Anh thấy cô mệt mỏi, khổ sở muốn giang bàn tay ôm trầm lấy cô an ủi cô nhưng điều đó có thể cô sẽ xa lánh anh hơn.
Dĩ Khiêm nắm chặt bàn tay đang định đưa lên an ủi cô rồi quay người đi, anh lấy cho cô cốc nước. Bạch Yên uống một hơi cũng cảm thấy đỡ hơn nhưng sau khi ngồi lại vào bàn ăn, mùi thơm của những món ăn hàng ngày hôm nay lại tanh đến nỗi cô chỉ muốn nôn mửa. Bạch Yên nhanh chóng chạy tháo vào phòng vệ sinh, sau khi ổn định lại sức khỏe cô vội suy nghĩ " hôm nay mình sao vậy". Đột nhiên sắc mặt cô có chút kém đi vì nhớ đến tháng này bà dì vẫn chưa ghé thăm. Một tia sợ hãi thoáng qua, nếu thật sự bây giờ cô mang thai thì không ổn chút nào. Cô không muốn con mình sinh ra mang tiếng con hoang không có cha.
Bạch Yên vẫn trạng thái thất thần cô đang lo lắng rằng việc mình sẽ có thai, Dĩ Khiêm lao đến một cách nhanh chóng thấy sắc mặt tái nhợt hơn vừa nãy khiến anh không khỏi lo lắng.
Dĩ Khiêm: Em có làm sao không, anh đưa em đi bệnh viện.
Bạch Yên lắc đầu cho qua câu nói của anh, cô đột nhiên vực lại một chút hy vọng chỉ cần thử thai là sẽ biết có hay không. Bạch Yên liền nói một cách gấp gáp.
Bạch Yên: Em ra ngoài một xíu, anh không cần theo em.
Dĩ Khiêm chụp lấy cô đang bước qua trước mặt anh, dõng dạc nói lớn.
Dĩ Khiêm: Em đã không khỏe rồi còn muốn đi đâu nữa chứ. Em muốn gì anh sẽ mua cho em.
Bạch Yên lập tức hơi cau mày nhẹ, cũng không có kiên nhẫn đứng đây dây dưa với anh bây giờ đối với cô chuyện có thai hay không mới quan trọng. Bạch Yên liền trả lời một cách qua loa.
Bạch Yên: Em có thể tự đi được.
Nhìn ánh mắt kiên định của Bạch Yên anh liền nới lỏng tay, Bạch Yên cứ như thế không chần chừ mà đi nhanh ra ngoài.
Bạch Yên ngồi trong nhà vệ sinh, tâm trạng có chút thấp thỏm. Chuyện có thai đối với cô tất nhiên Bạch Yên sẽ cảm thấy hạnh phúc nhưng thời điểm này chưa thích hợp để có con. Bạch Yên ngồi rặn từng vạch, vừa xuất hiện dấu gạch đỏ thứ hai Bạch Yên như muốn suy sập tinh thần. Cô vuốt ve chiếc bụng nhỏ của mình rồi nói khẽ.
Bạch Yên: Thiên thần của mẹ đến không đúng lúc gì cả.