Từ Hiểu không dám nhìn lên khuôn mặt đó của Lập Tân vừa nghe Lập Tân nói cô liền run người muốn ứa lệ. Hai môi mím chặt không thể thoát lên lời, cái ánh mắt xem thường của anh nhìn về phía cô Từ Hiểu có thể cảm nhận được. Cô mím chặt môi chịu đựng, đường đường là đại tiểu thư nhà họ Giang nhưng giờ lại bị đối xử chẳng khác gì một tên hầu. Vừa tủi nhục vừa sợ hãi dù cô ta có căm phẫn đến bao nhiêu cũng phải cắn răng mà chịu đựng. Giọng nói lạnh đầy vẻ uy nghiêm và tự cao đột nhiên phát lên khiến bầu không khí lại rơi vào trầm lặng đến đáng sợ.
Lập Tân: Đưa cô ta xuống nhốt lại. À còn nữa cái bàn tay cô chạm vào người tôi hình như nhớ nhà rồi chắc nó phải được chuyển phát nhanh về một chuyến thôi.
Từ Hiểu run lên cầm cập mấp máy môi nói trong sợ hãi.
Từ Hiểu: Sao anh có thể tàn nhẫn đến như vậy.
Từ Hiểu lấy can đảm nhìn thẳng vào đôi mắt huyền ảo đó, cái đôi mắt sắc bén đó có thể giết cô bất cứ lúc nào. Cô cũng là bạn thuở nhỏ của anh, tuy lúc nhỏ anh hay dữ khoảng cách với cô nhưng cô cũng chưa bao giờ thấy sự xa lạ như bây giờ, anh cũng đã tàn nhẫn hơn, đáng sợ hơn rất nhiều lần.
Lập Tân cũng không thèm liếc cô ta một cái mà quay người bỏ đi vẫy hai ngón tay ra kí hiệu, giọng nói đầy lạnh lùng và tàn nhẫn.
Lập Tân: Đưa cô ta ra ngoài, cô ta còn bước vào đây lần nữa đánh gãy chân cho tôi.
Lập Tân tiếp tục nhìn qua phía thím Thẩm đang đứng có chút khép nép ở góc cửa anh trợn mắt lên nhìn. Giọng điệu vẫn lạnh nhạt.
Lập Tân: Thay hết tất cả các đồ dùng cô ta chạm vào đi.
Thím Thẩm cúi thấp đầu giọng nói nhỏ nhẹ.
Thím Thẩm: Dạ.
Trong lúc sắp xếp đồ đạc trong phòng, bà nhìn những đồ dùng cá nhân mới đây có đôi có cặp giờ chỉ còn đồ đạc của cậu chủ đơn độc một mình. Bà khẽ lắc đầu thở dài một hơi rồi thầm nghĩ " không có tiểu Bạch cậu chủ lại giống như bộ dạng trước khi chỉ biết lạnh như tảng băng".
-------------
Bạch Yên vì chuyện của Lập Tân mà suy nghĩ lung tung khóc đến nỗi sưng cả hai con mắt, cả đêm cũng không thể chợp mắt trông cô có chút mệt mỏi và tiều tụy. Tiếng gõ cửa vang lên, Dĩ Khiêm ở ngoài cửa giọng nói trầm ấm truyền vào.
Dĩ Khiêm: Bạch Yên, em dậy chưa, đồ ăn sáng xong rồi em xuống ăn đi.
Dĩ Khiêm đứng bên ngoài một lúc cũng không nghe tiếng phản hồi, có chút lo lắng.
Dĩ Khiêm: Em còn ngủ sao?
Bạch Yên nghe giọng Dĩ Khiêm rất rõ nhưng mặt mũi cô thế này thì sao dám ra ngoài, cô chỉ đành trả lời cho Dĩ Khiêm bớt lo lắng.
Bạch Yên: Em dậy rồi, anh ăn trước đi em sẽ ăn sau.
Một lúc sau, cô không còn nghe thấy tiếng Dĩ Khiêm nữa cô tưởng anh ta đi rồi liền ra mở cửa. Vừa mở được cánh cửa cô liền bị Dĩ Khiêm nắm chặt cổ tay giọng điệu anh có chút quát lớn.
Dĩ Khiêm: Mắt em sao vậy? Em khóc sao?
Bạch Yên liền dãy dụa ra khỏi bàn tay của Dĩ Khiêm nhưng bị anh nắm chặt cô không thể làm gì khác liền lắc đầu giọng nói có chút khó chịu.
Bạch Yên: Không có, chắc em ngủ nhiều quá bị sưng thôi.
Dĩ Khiêm nắm chặt cổ tay cô lớn giọng quát.
Dĩ Khiêm: Em lừa ai chứ, là hắn ta làm em khóc phải không.
Cô bị anh nắm chặt cổ tay có chút đau Bạch Yên liền nhíu đôi mày, cô có chút khó chịu trong lòng. Cô lấy sức giật mạnh tay ra khỏi tay Dĩ Khiêm giọng nghiêm túc và kiên định nói.
Bạch Yên: Đây là chuyện của em, em có thể giải quyết được.
Dĩ Khiêm có chút hụt hẫng, anh đã dặn lòng sẽ từ bỏ nhưng không hiểu sao vừa nghe tin cô ấy chia tay Lập Tân anh lại muốn có một hy vọng, muốn được ở bên cạnh cô, phải chăng anh quá si tình không thể dứt khỏi tình yêu đơn phương này. Nhìn vẻ mặt lạnh lùng của cô đối với anh, Dĩ Khiêm thở dài một hơi nhẹ giọng nói với cô rồi quay người bỏ đi.
Dĩ Khiêm: Chuyện này tính sau đi, xuống ăn cơm kẻo đói.
Anh đã ngồi chờ đợi trên bàn ăn cũng gần nửa tiếng nhưng cũng không thấy bóng dáng Bạch Yên bước xuống. Vẻ mặt anh dần thả lỏng xuống tạo nên nét mặt đầy tâm trạng và buồn bả, dù cô có trước mắt nhưng cũng không thể chen chân vào cuộc sống của cô ấy. Đột nhiên Bạch Yên bước xuống bàn ăn, vừa nhìn thấy cô Dĩ Khiêm lập tức mở lời.
Dĩ Khiêm: Chuyện lúc nãy anh xin lỗi.
Mặt Bạch Yên vẫn không biến sắc, lạnh nhạt và thờ ơ cô trả lời cho có lệ.
Bạch Yên: Em không để bụng đâu.
Chưa kịp ăn, mùi thức ăn bay thẳng vào mũi cô cơn ốm nghén đột ngột xuất hiện. Dĩ Khiêm nhìn cô với một cách khó hiểu hôm qua đến giờ cô ấy vẫn còn buồn nôn anh lập tức điện cho Dương Hạo.