Hà Nghi nhìn người con trai trong mắt chỉ để tâm đến người phụ nữ bên cạnh nó, những câu hỏi bà đưa ra anh chỉ trả lời một cách hời hợt Hà Nghi liền cau mày nhẹ. Bà đưa mắt từ từ xuống người phụ nữ ngồi đối diện cô e dè có chút ngại nhưng bà không để ý đến cô ta như nào mà chỉ nhìn chằm chằm vào chiếc bụng lớn. Khuôn mặt bà không biến sắc giọng nói cất lên một cách thanh tao.
Hà Nghi: Chiếc bụng đó là con của Lập Tân?
Bạch Yên ngại ngùng khép nép ngồi không dám nhúc nhích, vừa nghe câu hỏi của Hà Nghi cô liền giật mình bám chặt lấy bàn tay Lập Tân đến khi anh cử động nhẹ tay cô mới dám trả lời.
Bạch Yên: Dạ, là con của anh ấy ạ.
Hà Nghi trầm ngâm một lúc lâu bà mới cao giọng nói.
Hà Nghi: Đi siêu âm chưa? Là trai hay gái?
Bạch Yên có chút hững hờ khi nghe câu hỏi của Hà Nghi " dì ấy là người trọng nam khinh nữ ư " thời buổi nào rồi còn có người trọng nam khinh nữ. Bạch Yên siết chặt chiếc đầm cô có chút bất mãn vì câu hỏi đó, nếu là con gái thì bà ấy sẽ vứt bỏ nó ư? Lập Tân đứng bên cạnh thấy trạng thái của cô liền vỗ nhẹ vào vai cô ý bảo cô bình tĩnh, Lập Tân hơi cau mày nhẹ giọng nói anh trầm xuống.
Lập Tân: Trai hay gái cũng là con của con, mẹ đừng lo chuyện của con nữa.
Khi câu nói của anh vừa cất ra cũng là lúc anh bế cô đi, Hà Nghi hơi nheo mắt nhìn bóng dáng người con trai đang dần đi xa. Đột ngột giọng nói anh vang lên.
Lập Tân: Không còn chuyện gì nữa mẹ về trước đi.
Anh bế cô đi thẳng lên phòng, căn phòng vẫn đỗi quen thuộc thậm chí đồ đạc bàn trang điểm của cô vẫn y nguyên. Bạch Yên mím nhẹ môi dụi đầu vào lòng ngực săn chắc của anh, giọng nói cất lên đầy ấm áp xen lẫn một chút trêu chọc.
Lập Tân: Em đang làm nũng với anh đấy sao?
Anh nói xong Bạch Yên càng dụi đầu mạnh hơn, giọng nói có chút thẹn vang lên.
Bạch Yên: Còn lâu đấy nhé.
Để cô ngồi yên vị trên giường, anh khụy một chân xuống nền nhà như đang cầu hôn mặt đối mặt, bỗng ánh mắt anh chứa lên bao điều cô cũng khó xử chút e ngại không biết nên làm gì với anh. Lập Tân đột ngột lên tiếng với chất giọng trầm ấm.
Lập Tân: Ba tháng nay em sống như nào, ở đâu? Anh tìm em bấy lâu nay rốt cuộc lúc đó em nghĩ gì mà bỏ đi vậy hả.
Bạch Yên ngồi dè dặt đan xen hai bàn tay xiết chặt vào nhau, cô dặn mãi mới nói.
Bạch Yên: Em xin lỗi.
Lập Tân hơi cau mày, anh lớn tiếng nhưng vẫn nói một cách nhẹ nhàng.
Lập Tân: Anh hỏi em lí do, anh không cần lời xin lỗi của em.
Bạch Yên cúi gầm mặt xuống, có chút lo lắng nếu cô nói bị ba anh uy hiếp vậy thì cha con họ sẽ đối đầu với nhau điều đó cũng chính là điều cô khó xử nhất. Trong lúc cô dằn vặt bản thân không chi phối được cảm xúc mà bất chợt rớt nước mắt. Người ta thường nói khi phụ nữ mang thai cảm xúc sẽ thay đổi bất chợt khó mà chi phối được. Giọt nước mắt đó rớt xuống đôi bàn tay của cô cũng là lúc đập vào mắt anh, Lập Tân bật người dậy đưa đôi bàn tay thô sạm nhưng ấm áp lau khẽ giọt lệ đọng trên gò má cô, anh có chút cuống lên nói.
Lập Tân: Sao tự nhiên lại khóc, em không muốn trả lời anh không hỏi nữa.
Cô gật nhẹ đầu, đột nhiên cô sợt nhớ ra một chuyện cô ấp úng nói.
Bạch Yên: Mẹ anh, dì ấy... em chưa đi tiễn dì ấy nữa.
Lập Tân nhẹ nhàng xoa đầu cô gái nhỏ, cất giọng nói trầm.
Lập Tân: Không cần, bà ấy tự đi được.
Cô nhỏ giọng có chút bối rối.
Bạch Yên: Nhưng...
Lập Tân: Không nhưng nhị gì hết, còn nữa anh không hỏi e lí do em bỏ đi nhưng em phải nói rõ cho anh 3 tháng nay em ở đâu như thế nào?
Bạch Yên cũng rất thật thà, cô tưởng chuyện này cũng không có gì to tác nên cô mới nói cho anh nhưng từng chữ cô nói ra sắc mặt anh càng giảm xuống âm độ.
Bạch Yên: Em ở chỗ Dĩ Khiêm, anh ấy đưa e ra ngoại ô nên vì vậy anh mới không thể tìm ra em
Lập Tân đột nhiên đè cô xuống giường, bị thân dưới anh đè chặt, vì quá bất ngờ cô hét toáng lên.
Bạch Yên: Anh làm gì vậy?
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!