Từ Hiểu bị nhốt trong phòng nhỏ như một ổ chuột tối đen như mực, ả ta bị trói chặt hai tay khi ánh đèn được bật lên cũng là lúc Đàm Húc đứng ngay bên cạnh ả cầm con dao sắc nhọn kề sát cổ. Nhìn được xung quanh ả ta liền run rẩy khi thấy Lập Tân đứng trước mặt, trên cổ còn có một con dao. Ả ta vội khóc lóc xin tha.
Từ Hiểu: Lập Tân tha cho em đi, em sai rồi. Nể tình quan hệ hai nhà chúng ta được không.
Lập Tân hừ lạnh một tiếng không chút nể tình mà tàn nhẫn nói.
Lập Tân: Nể tình, tôi cũng đã nể tình mới để nhà họ Giang các người phá sản, còn cô thì phải chịu mọi chuyện mà cô gây ra đi.
Nghe Lập Tân nói xong ả ta sốc đến hóa điên, cười lớn nghiến răng từng chữ mà nói.
Từ Hiểu: Tôi sẽ nguyền rủa các..... Áaaa..
Chưa dứt câu ả ta đã bị Đàm Húc chém một nhát dài sau lưng. Lập Tân cũng lạnh lùng nói.
Lập Tân: Kéo ả ta vào bệnh viện trị thương sau đó vứt vào tù cho cô ta mãi mãi ở trong đó.