Mặc dù “suất diễn” của Quan Hề trong chương trình không nhiều, nhưng vì nhan sắc quá xuất chúng, năng lực không tệ, nên rất nhiều người đều vào Weibo xem cô. Sau đó xem xem một lúc, không hiểu sao lại cảm thấy hứng thú, vì vậy fans hâm mộ của cô lại tăng lên không ít.
Nhưng lần này không chỉ là hút fan, mà nhờ độ hot này nên bên phòng làm việc Ấn Tưởng đã nhận được thêm mấy lời mời hợp tác tham gia show truyền hình. Uông Thanh vốn đang vô cùng vui vẻ, cảm thấy Quan Hề sắp nổi tiếng rồi, nhưng cô lại từ chối toàn bộ những công việc kia.
“….. Em thật sự không muốn đi à, tham gia mấy show truyền hình đó vô cùng tốt luôn, có thể hot lên đó.” Uông Thanh không ngờ Quan Hề vậy mà lại không có hứng thú với showbiz, những người nổi tiếng trên mạng xã hội mà cô ấy từng hợp tác cùng trước đây, người mẫu, ca sĩ đại V gì gì đó đều một lòng mong muốn tiến quân vào giới giải trí.
Ví dụ như nhìn Triệu Hiểu Nhu là biết ngay, ban đầu cô ta cực kỳ muốn tham gia là vì muốn tiếp xúc với công việc của giới giải trí này nhiều hơn.
Quan Hề nhìn cô ấy: “Ban đầu lúc em hợp tác với mọi người đã từng nói, em hy vọng mọi người sẽ giúp em trong mảng du lịch nhiều hơn là marketing. Em là một blogger du lịch, chỉ muốn làm những việc liên quan đến cái này, nếu mọi người muốn đào tạo nghệ sĩ thì tìm nhầm người rồi.”
Cô tham gia là vì nó “phù hợp chuyên ngành” của cô, nhưng bây giờ những chương trình gửi lời mời hợp tác với cô đều chỉ quan tâm đến độ hot nhất thời của cô, căn bản không để ý công việc đó có thích hợp với cô hay không.
Uông Thanh thấy Quan Hề kiên quyết như vậy, cũng thôi thuyết phục.
Gần đây đầu óc cô ấy sắp bất tỉnh vì quá nhiều chương trình gửi lời mời, nhất thời cũng quên mất mong muốn ban đầu của Quan Hề: “À, cũng đúng…. Vậy nếu em thật sự không thích, sau này chị sẽ từ chối mấy công việc thế này cho em nhé.”
“Vâng.”
“Vậy, vậy hay là chúng ta thảo luận đôi chút về hành trình đến Italy tháng sau đi.”
“Được.”
Sau khi Quan Hề từ chối nhiều show truyền hình và các hợp đồng thương mại một cách khó hiểu như vậy, độ nổi tiếng của cô trên Weibo vẫn tăng đều chứ không giảm.
Sau hai tháng, hành trình của cô cũng nhận được các sự tài trợ, khách sạn, homestay, thậm chí có rất nhiều cảnh khu du lịch mời cô đến nơi vui chơi mới. Tiền vào túi Quan Hề không ít, dĩ nhiên tiền kiếm được cho phòng làm việc Ấn Tưởng cũng tương đối nhiều.
Ngày hôm đó, vừa mới xuống máy bay từ nước ngoài về, Quan Hề đã lái xe đến thẳng phòng làm việc.
Nguyên nhân cô không về nhà mà đến phòng làm việc là vì hợp đồng hợp tác của cô xảy ra chút vấn đề, bên ekip mở một cuộc họp khẩn cấp, cô phải đến tham dự.
Cuộc họp này diễn ra rất lâu, những chuyện vụn vặt cực kì nhiều.
Hôm nay bà dì cả của Quan Hề ghé thăm, cả đường đi bôn ba, cơ thể đang không thoải mái. Cuối cùng chống đỡ được tới lúc tan họp, vội vàng rời đi.
Lúc thang máy đi xuống bãi đậu xe, cô gặp được Triệu Hiểu Nhu và vị Du tổng keo kiệt bủn xỉn của Ấn Tưởng – Du Hạo.
Du Hạo thấy sắc mặt cô không tốt lắm, lịch sự hỏi thăm đôi câu.
Khuôn mặt Quan Hề trắng nhợt: “Không sao, có thể là do bay lâu quá nên người không được thoải mái.”
Du Hạo: “Cô không thoải mái sao không về nhà đi, còn tới công ty làm gì.”
Quan Hề quay đầu nhìn anh ta, khẽ mỉm cười: “Du tổng, anh còn nói sao, không phải là vì trước khi tôi lên máy bay, anh đã nói bên hợp tác xảy ra vấn đề nên tôi mới phải vội vàng đến đây giải quyết à.”
Du Hạo đẩy gọng kính đen của mình lên: “Vậy sao? Có không?”
Quan Hề: Má, có đấy!
Du Hạo ho nhẹ một tiếng, lúng túng chuyển chủ đề: “Vậy lần này đi Italy thế nào, vẫn thuận lợi chứ.”
Ting —-
Thang máy đến hầm đậu xe.
Bụng Quan Hề đau khó chịu, cô đi ra ngoài, uể oải nói: “Cũng tạm được, nếu anh không khắt khe giảm bớt chi phí.”
Du Hạo vừa nghe vậy thì không vui: “Là kinh phí bên cô báo lên quá cao, có nhiều chỗ không thích hợp —-“
Quan Hề quay đầu trừng mắt nhìn anh ta: “Tôi kiếm cho phòng làm việc chúng ta không ít, Du tổng này, có chi mới có lời! Anh đừng keo kiệt trong mấy việc nhỏ tin hin thế chứ!”
Quan Hề thường xuyên đấu trí thi gan với Du Hạo trong chuyện kinh phí, hai người cũng đã thân quen trong phòng làm việc. Nên Du Hạo nghe nói như vậy cũng không tức giận đùng đùng, trái lại còn bày ra dáng vẻ “tôi nói phải trái với cô một chút” như một người cha già.
Lúc này Quan Hề không thoải mái, thấy Du Hạo đã đi phía trước vẫn còn muốn battle với mình, cô lập tức bước nhanh hơn.
“Này, anh đi nhanh như vậy làm gì, tôi nói cho anh nghe —–“
“Ui…..” Quan Hề đột nhiên khom lưng.
Du Hạo hơi sửng sốt, vội đỡ cùi chõ của cô: “Sao vậy? Tôi còn chưa nói gì mà mặt cô cứ trắng bệch như vậy, cô không sao chứ Quan Hề?”
Quan Hề: “Đau bụng…..”
“Hả? Đau bụng, vậy cô mau lên xe lên xe, tôi đưa cô đến bệnh viện.”
“…. Không cần đến bệnh viện.”
“Như vậy sao được hả, nhất định phải đến bệnh viện!”
“…. Không cần.”
“Cô nhóc này sao lại quật cường như vậy, bình thường tôi mắng cô thì mắng thế thôi, nhưng tất nhiên tôi không phải là người thấy chết không cứu, cô nhất định phải đến bệnh viện….”
“Bà dì!” Quan Hề cắt ngang lời anh ta, “Bà dì đến không cần vào bệnh viện.”
Du Hạo sửng người: “Á…. Được rồi. Vậy tôi đưa cô về nhà nhé?”
Quan Hề muốn tự mình lái xe, nhưng bây giờ quả thật bụng vô cùng đau, cô không thể vận động mạnh. Vào giờ phút này cô chỉ có một suy nghĩ duy nhất là mau chóng về nhà, nằm xuống giường!
“Đưa cô về, cô xem cô sắp ngã ra rồi kìa.” Du Hạo thấy sắc mặt cô cực kì kém, mở cửa xe cho cô ngồi vào, “Nói địa chỉ cho tôi đi.”
…
Cách đó không xa, Triệu Hiểu Nhu lạnh lùng nhìn: “Tôi biết ngay mà, cô ta có thể lên show kia là do Du tổng dọn đường, vốn dĩ là tôi, nếu không phải Du tổng thích cô ta hơn thì làm sao cô ta giành được chứ.”
Trợ lí của Triệu Hiểu Nhu đáp lời: “Chị Hiểu Nhu, khoảng thời gian này Quan Hề rất lợi hại luôn, phòng làm việc của chúng ta dồn chủ lực để o bế cô ấy đó.”
“Nếu không phải cô ta cấu kết với Du Hạo! Có thể được như vậy à?”
Trợ lý: “Nhưng nghe nói Du tổng có người yêu…..”
Triệu Hiểu Nhu nở nụ cười quái dị: “Bởi mới nói, có vài người vì nổi tiếng, vì tiền mà cái gì cũng có thể làm được.”
**
Du Hạo điều khiển xe ra khỏi hầm đậu xe dựa theo địa chỉ mà Quan Hề nói, xe chạy vững vàng, Quan hề khom người nằm sấp trên đầu gối, gửi tin nhắn cho Giang Tùy Châu.
“Người nhà cô ở đó à?” Du Hạo hỏi.
“Ừ, lát nữa bạn trai tôi xuống dưới lầu chờ tôi.” Trán Quan Hề đổ mồ hôi, giọng nói khàn khàn, “Cảm ơn anh nhé.”
Du Hạo: “Đừng, cô đừng nói thế, cô cảm ơn tôi một phát, thật sự khiến tôi không thích ứng được.”
Quan Hề: “Anh là sếp, có gì đâu mà không thích ứng được.”
“Cô từng chứng kiến ông sếp nào mỗi ngày đều bị vòi tiền chưa.”
Quan Hề ôm bụng nhìn anh ta, trong lòng mắng thầm.
Không phải là vì anh quá keo kiệt à!!!
Mà bây giờ chẳng mắng ra khỏi miệng được, Quan Hề cắn răng, tiết kiệm sức lực, tiếp tục nhắn tin cho Giang Tùy Châu.
Hai mươi phút sau, tại Gia Lâm cảnh uyển.
Xe vừa mới đến cửa tiểu khu, Quan Hề đã thấy Giang Tùy Châu, cô hạ cửa sổ xe xuống và đưa một tay ra, hơi thở mong manh: “Nhị Cẩu, cứu em….”
Lần này Quan Hề thật sự không nghĩ bụng mình sẽ khó chịu như vậy, thỉnh thoảng cô mới bị đau bụng khi đến tháng, không phải tháng nào cũng bị.
Trước đó Giang Tùy Châu đã nhận được biển số xe được Quan Hề gửi đến, sau khi thấy xe tới, lập tức đi lên.
Du Hạo thấy một người đàn ông đi đến, đoán được anh chính là bạn trai mà Quan Hề nhắc đến. Anh ta xuống xe, mở cửa ghế phó lái ra.
Giang Tùy Châu khách sáo gật đầu với anh ta, khom người bế Quan Hề ra trước.
“Sao rồi em.” Giang Tùy Châu thấy Quan Hề co rúm lại, có hơi sốt ruột.
Quan Hề: “Đau chết em luôn rồi…… Em muốn nằm, em muốn uống nước nóng.”
Giang Tùy Châu cau mày: “Lần này có phải em lại ăn nhiều đồ lạnh bên ngoài không? Quan Hề, em không biết mấy ngày gần đây mình sẽ đến kì sao? Hơn nữa nếu khó chịu như vậy thì tại sao vừa xuống máy bay đã vội đi làm, chỗ đó thiếu em thì không thể xoay xở được à??”
Ông chủ “lúc này thiếu Quan Hề thì thật sự không cách nào xoay xở được” nào đó trúng đạn chỉ đành lặng lẽ nhìn qua hướng khác.
Quan Hề thấy Giang Tùy Châu làm mặt lạnh dạy bảo mình, lại cảm thấy tủi thân: “Đã lúc nào rồi anh còn mắng em, không phải anh nên đưa em về trước sao. Em đau chết luôn nè…. Giang Tùy Châu, có phải anh hết thương em rồi không…..”
Lòng Giang Tùy Châu bị bóp chặt, quay đầu đi về. Nhưng đi được một bước lại nhớ ra gì đó, tiếp đó quay đầu lại: “Cảm ơn nhé, làm phiền anh rồi.”
Du Hạo: “Không có gì, mau đưa cô ấy về nhà trước đo.”
Giang Tùy Châu gật đầu, nói câu cảm ơn, lúc này mới bế Quan Hề về xe mình, lái xe vào tiểu khu.
Du Hạo đợi xe đi xa, sờ cằm một cái. Sao cứ có cảm giác người đàn ông này hơi quen mắt nhỉ, có phải đã gặp ở đâu không ta…..
Nhưng suy nghĩ hồi lâu vẫn không nhớ ra.
Du Hạo dứt khoát không suy nghĩ nữa, nhìn cửa vào tiểu khu trước mắt.
Hừ, Gia Lâm cảnh uyển à…. Ngay cả một ông chủ như anh ta cũng dám không mơ tưởng đến giá cả một mét vuông đất của tiểu khu này.
**
Giang Tùy Châu bế Quan Hề về nhà, dọc đường đi, cô vùi đầu vào lòng anh, lẩm bẩm.
“Đau quá…. Anh nói xem anh đó, còn nói em nữa, em muốn như vậy sao…. Vừa rồi anh dạy dỗ em trước mặt người ngoài, mắng em quan trọng hay đưa em về nhà quan trọng hơn….. Em tới kì đã rất phiền phức rồi, anh còn như thế…..”
Giang Tùy Châu vào nhà, đi thẳng đến phòng.
Cô Quan nào đó vẫn đang nói lảm nhảm: “Có phải anh không thương em không, hả? Hửm? Anh nói….”
“Quan Hề.” Giang Tùy Châu để cô lên giường, nhéo mặt cô một cái, “Anh chỉ mới hỏi em một câu, hơn nữa cũng dẹp hết mấy suy nghĩ lung tung trong đầu em đi.”
Quan Hề hừ nhẹ một tiếng, cuộn mình trong chăn.
Hứ….. Rõ ràng đã hỏi liên tiếp ba câu mà.
Giang Tùy Châu dém chăn lại cho cô, xoay người đi ra phòng bếp rót nước nóng, cầm thêm mấy miếng dán làm ấm đã chuẩn bị sẵn đến.
“Ngồi dậy đi, uống nước đã.”
Quan Hề ngồi dậy, tựa vào người anh, yếu ớt nói: “Không nhấc tay nổi….. Anh đút em đi.”
Bà dì cả đến và tay tuyệt đối không liên quan gì đến nhau, nhưng lúc này Giang Tùy Châu cũng không để ý. Dù sao anh biết chắc bây giờ nếu không làm theo lời cô, bà cô nhỏ này sẽ lặp lại lời vừa nãy lần nữa, trình bày anh không yêu cô ra sao từ các góc độ.
“Không thoải mái sao không gọi điện thoại cho anh sớm.” Giang Tùy Châu dán miếng làm ấm lên bụng cô.
Quan Hề dán má vào lồng ngực anh, buồn rầu nói: “Bên phòng làm việc có chuyện khẩn cấp, em vội qua đó xử lí. Em vốn nghĩ mình có thể tự lái xe về, ai ngờ vừa đến bãi đậu xe đột nhiên em cảm thấy cực kì khó chịu, cả người còn đổ mồ hôi lạnh.”
“Người vừa rồi đưa em về là đồng nghiệp của em à?”
“Ừ, chính là người phụ trách phòng làm việc mà em đã nói với anh đó, Du tổng keo kiệt bủn xỉn. Nhưng may mà vẫn là người tốt, nếu không cũng chẳng đưa em về đâu.”
Giang Tùy Châu gật nhẹ đầu: “Vậy em phải chú ý, có chuyện gì phải gọi điện thoại cho anh trước.”
“Vầng.”
Giang Tùy Châu đỡ cô nằm xuống, đột nhiên lại hỏi: “Vậy rốt cuộc có phải em ăn lung tung bên ngoài không.”
Vẻ mặt Quan Hề hơi cứng đờ, rụt người vào trong chăn trốn tránh: “Ây dà mệt quá đi, em ngủ một giấc nhá….”
Giang Tùy Châu vừa thấy bộ dạng này của cô thì biết chắc mình đã đoán đúng.
“Quan Hề, lần sau còn như vậy —–“
“Thế nào….”
“Trừng phạt em.”
Quan Hề để lộ hai mắt ra khỏi chăn: “Trừng phạt em, anh nỡ lòng trừng phạt em à.”
Giang Tùy Châu cụp mắt nhìn cô, sắc mặt lạnh nhạt, nhưng đáy mắt thấp thoáng sự nguy hiểm.
Quan Hề cười yếu ớt: “Được rồi được rồi, em biết mà, anh đừng nhìn em như vậy, sau này em không ăn lung tung nữa là được mà.”
Giang Tùy Châu không quá tin tưởng cô, lạnh lùng nói: “Tốt nhất là em nói được làm được.”
“Có thể có thể có thể, em nhất định sẽ làm được, nhưng anh đừng hung dữ như lần này nữa.” Quan Hề nhích người vào trong, vén chăn lên, “Có hơi lạnh…. Hay là anh vào đi, anh nóng như vậy, chia em chút ấm áp.”
Giang Tùy Châu khẽ híp mắt: “Lúc này đừng nói bậy nói bạ.”
“…. Em nói bậy bạ gì chứ.”
Quan Hề thấy khó hiểu, nhưng sau khi nhìn ánh mắt của Giang Tùy Châu, lập tức nhanh trí hiểu ra.
Cô trừng mắt nhìn anh: “Giang Tùy Châu, có phải đầu óc anh không trong sáng không, em không nói lung tung [1] với anh đâu!”
__
[1] Nguyên văn là 开黄腔- khai hoàng khang:
Ý là nói lung tung, nói tay ngang, tự khen mình, nói không có căn cứ. So với cách dùng thẳng thắn trách mắng như “nói bậy”, “nói dối” thì cách nói này bề ngoài nhẹ nhàng bao nhiêu, ý nghĩa lại sâu xa bấy nhiêu. Từ này có nét đặc biệt ở địa phương nhất định, phổ biến ở phía Nam, nhất là Tứ Xuyên, Trùng Khánh, Hồ Nam, Hồ Bắc.
Ở một số địa phương khác có ý chỉ một việc chưa xong đã nói “không thực hiện được” hoặc “thất bại”. Nhưng người Thành Đô lại mở rộng ra thành “Hoàng khang”, “Hoàng bổng”, “Hoàng hồn tử”, “Hoàng tô tô”, thậm chí là “Hoàng sư phó”, “Hoàng thủ hoàng cước” vân vân.
Ngoài ra còn có ý chỉ một câu chuyện vô nghĩa. Lúc người Đài Loan nói chuyện trên trời dưới đất thì nói là “Khai hoàng khang”, ý chỉ truyện cười hủ bại.