Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Người Đến Bên Cạnh Tôi

“Dạ, được ạ.”

Sau khi ra khỏi cửa hàng quần áo, lại vào một cửa hàng khác. Giang Từ ôm hộp Lego của mình, lặng lẽ tìm một chỗ ngồi chờ.

Lần này là cửa hàng giày dép.

“Lấy hết mẫu mới ra cho tôi, để cục cưng nhà tôi nhìn xem cái nào đẹp.” Quan Hề nói.

Nhân viên cửa hàng bị vẻ ngoài của cặp mẹ con này thu hút sự chú ý, lập tức gật đầu, “Được, xin chị chờ một lát.”

Nhân viên này đi lấy hàng, hai nhân viên khác đứng một bên chờ phân công, tiện thể trò chuyện với Quan Hề.

“Đây là con trai chị thật sao ạ, nhìn chị trẻ như vậy, không giống người đã có con trai lớn như này.”

Quan Hề mỉm cười, vẻ mặt hơi tỏ ra đắc ý, “Cũng bình thường thôi.”

“Tiểu soái ca đẹp trai quá, nhìn giống chị.”

Quan Hề nhìn qua Giang Từ một cái, nói thành thật, “Thực ra nó khá giống ba nó.”

“Thật sao ạ, nhưng tôi cảm thấy mắt bé giống chị, rất đáng yêu, lông mi cũng dài thật đấy.”

“Bé còn biết đi mua sắm với chị sao? Ngoan quá đi.”

“Đáng yêu...”

Hai nhân viên hoàn toàn bị hạ gục bởi sự dễ thương của bạn nhỏ Giang Từ đang ngồi trên sofa, hoàn toàn không thể điều khiển được ánh mắt của mình nữa.

Mà lúc này bạn nhỏ Giang Từ là tâm điểm trong mắt mọi người lại chẳng có phản ứng gì, nhân lúc chưa bị Quan Hề kéo đi hỏi cái nào đẹp cái kia đẹp, cậu lấy điện thoại nhắn tin cho ba mình: [Ba đến chưa ạ?]

[Ba ơi, ba đến đâu rồi?]

[Giờ đang ở cửa hàng giày, tên bắt đầu bằng chữ J]

...

Nhân viên đưa hết mẫu mới nhất ra ngoài, Quan Hề bắt đầu hào hứng thử giày. Sau khi đi thử hết một lượt, cô lại bắt đầu hỏi Giang Từ đôi nào đẹp.

Giang Từ tuổi còn nhỏ nhưng rất có kinh nghiệm trong chuyện này, cậu nhanh chóng chọn ra ba đôi.

Quan Hề ngắm nghía một hồi, “Ừm... gu thẩm mỹ của con không tệ nha, nhưng mẹ cảm thấy hai đôi này cũng đẹp, có điều bị đυ.ng kiểu rồi, con bảo đôi này đẹp hay đôi kia đẹp?”

Lại thế rồi lại thế rồi, bắt đầu lựa chọn khó khăn rồi.

Giang Từ nhíu mày, hé miệng định nói mấy câu thoại thường nói kia.

Nhưng cậu còn chưa lên tiếng thì đã có người nói nhanh hơn cậu.

“Vậy mua cả đi.”

Giang Từ quay phắt lại, và rồi cậu nhìn thấy người vừa lên tiếng đang bước đến chỗ cậu.

Người đó mặc áo khoác dạ, dáng người cao lớn, gương mặt điển trai.

Chính là Giang Tùy Châu.

“Ba.” Giang Từ mừng rơn, đứng dậy chạy về phía anh.

Giang Tùy Châu xoa đầu cậu nhóc, đến cạnh Quan Hề.

“Sao anh lại tới đây?” Quan Hề ngạc nhiên nhìn anh.

Giang Tùy Châu ngồi xuống bên cô, “A Từ nói em đang mua quà cho nó.”

“A... đúng thế.” Quan Hề nói: “Em đã mua quà cho nó rồi, anh xem, ở chỗ kia kìa. Em bây giờ ấy à, chỉ là nhân tiện đến đây mua quà cho mình mà thôi.”

Giang Tùy Châu nhìn cô khẽ cười.

Quan Hề mạnh miệng giải thích: “Lúc họp phụ huynh giáo viên đã khen em đấy, bảo em là người mẹ rất ưu tú, nên em quyết định thưởng cho bản thân chút gì đó. Anh nói có lý không?”

“Ừ, có lý.” Giang Tùy Châu nhìn sang nhân viên đứng cạnh đó, “Phiền cô đóng gói mấy đôi giày này lại.”

Giang Tùy Châu đến tuổi này, mặt mũi vóc dáng không xuống sắc mà còn toát ra sự nho nhã nội liễm được thời gian gọt giũa. Từng cử chỉ hành động đều khiến mấy cô gái trẻ không thể kháng cự lại.

Nhân viên thoáng ngây ngẩn rồi mới vội vàng đi làm việc.

Chẳng trách cậu bé kia xinh trai... hoàn toàn là được thừa hưởng nét đẹp từ cha mẹ, ba cậu nhóc cũng đẹp trai quá đi!!

**

Ra khỏi cửa hàng giày, hiển nhiên Quan Hề vẫn muốn đi mấy cửa hàng nữa.

Giang Từ đi phía sau kéo áo Giang Tùy Châu, nói nhỏ: “Không biết lần này sẽ dạo bao lâu, ba, hay là ba bảo ba đặt nhà hàng rồi đi, bây giờ cũng đến giờ ăn rồi, phải đi ăn cơm thôi.”

“Con nhìn đồng hồ xem, giờ này có giống giờ ăn cơm tối không?”

Giang Từ nghĩ lại thấy cũng phải, lại nói: “Vậy bác tài ở dưới sao ạ? Bảo chú ấy lên đón con. Con về trước đây, ba đi cùng mẹ đi.”

“Ba tự lái xe đến đây.”

“... Thế, gọi điện cho bác tài?”

“Hai người đang thì thầm gì đấy, có thể đi nhanh chút không.” Giang Tùy Châu còn chưa trả lời, Quan Hề đã xoay người lại, nhìn hai cha con với ánh mắt bất mãn.

Giang Tùy Châu bật cười, vỗ vỗ đầu Giang Từ, “Đi thôi.”

“...”

Xe của con đâu...

Quan Hề không để người khác phải thất vọng, lại bắt đầu hào hứng càn quét khắp cửa hàng.

Giang Từ nhìn bóng dáng hớn hở của mẹ, cảm khái: “Về sau con mà lấy vợ, con nhất định sẽ không lấy người thích mua sắm như này.”

Giang Tùy Châu hơi nhướn mày, “Vì sao?”

“Vì đi theo cũng mệt quá.”

Giang Tùy Châu thản nhiên nói: “Quen là ổn thôi.”

Gương mặt nhỏ của Giang Từ lộ ra vẻ sợ hãi, mấy năm rồi mà cậu vẫn không thể quen nổi!

Giang Từ: “Ba, trước khi ba lấy mẹ ba có biết mẹ thích mua sắm như này không?”

“Biết chứ.”

“Vậy lúc đó ba có thể chấp nhận ngay lập tức sao?”

“Đại loại thế.”

“Vì sao chứ... con thấy ba cũng có thích đi mua sắm mấy đâu.”

“Không thích đi mua sắm nhưng thích mẹ con.” Giang Tùy Châu vỗ gáy cậu nhóc, “Hiểu không?”

“...”

“Về sau con sẽ hiểu.” Giang Tùy Châu nhìn bóng lưng Quan Hề phía không xa, bình thản nói: “Nếu như con gặp được người ấy.”

**

6 giờ tối, một nhà ba người cuối cùng cũng về nhà.

Trong hầm để xe, Quan Hề ra khỏi xe của mình, chạy chầm chậm sang xe của Giang Tùy Châu, “Mệt quá đi, chân em mỏi rồi.”

Giang Tùy Châu đóng cửa xe, tiếp lời cô hết sức tự nhiên: “Cõng em, lên đi.”

“Cảm ơn chồng ~” Quan Hề hí hửng nhảy lên lưng anh.

Giang Từ nhìn thấy cảnh này, ôm hộp Lego của mình đến bên cạnh, “Con cũng mệt quá.”

Giang Tùy Châu nhìn cậu một cái, “Vậy đi mau lên, lên nhà nghỉ ngơi nào.”

“...”

“Đi nào đi nào.” Quan Hề ôm cổ Giang Tùy Châu, nói: “Bảo bối, hôm nay em còn mua cà vạt và áo sơ mi cho anh đấy, đợi họ đưa đến anh nhớ mặc thử nhé.”

“Sao vừa nãy không nhìn thấy em mua?”

“Em lén mua đấy, cho anh bất ngờ nho nhỏ.” Quan Hề cọ vào mặt anh, “Anh thấy sao, em rất hiểu chuyện đúng không.”

“Cũng không tệ.”

“Dĩ nhiên rồi ~”

**

Hai người kia nhanh chóng đi xa.

Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận