Tống Lê là bạn thân nhiều năm của Giang Tùy Châu, Quan Hề cũng đã quen biết với anh ta từ sớm, quan hệ cũng xem như không tệ.
Ngày hôm sau, lúc trợ lý Dương Thanh đem quà tặng sinh nhật Tống Lê mà Giang Tùy Châu đã chuẩn bị đến nhà, Quan Hề đang trang điểm, đứng trước một hàng nước hoa suy nghĩ xem hôm nay nên cưng chiều bé nào.
“Là gì vậy.” Quan Hề thuận miệng hỏi.
Dương Thanh: “Lần trước đấu giá được ạ, Chaeau d’Yquem [1] năm 1921. Tôi nghĩ Tống tổng rất thích uống rượu, hẳn sẽ thích hợp.”
[1]
Quan Hề gật đầu: “Đồ cứ để ở phòng khách là được, em có thể đi trước.”
“Được ạ.”
Trợ lý rời đi, lúc này, chuông điện thoại cũng vang lên.
Quan Hề nhấn nghe và cất giọng nói, tiện tay đặt điện thoại lên bàn.
“Khi nào anh về.”
Là Giang Tùy Châu gọi điện thoại đến: “Công ty có chút việc tạm thời không thể giải quyết ngay được, buổi tối anh đến trễ, em đi trước nhé.”
“Em tự lái xe đi à?”
“Không muốn lái xe thì bảo anh, để Chu Hạo đến đưa em đi.”
Quan Hề vẫn chọn một chai nước hoa mình thường dùng nhất: “Vậy thì em phải chờ rất lâu… Tính toán lại, em tự lái xe cũng được.”
“Cũng được.”Có lẽ Giang Tùy Châu thật sự rất bận bịu, cúp máy rất nhanh chóng.
Quan Hề ngâm nga hát, cầm nước hoa xịt một ít lên cổ tay mình, lại xịt một ít ở sau tai.
Cô không thích mùi hương quá nồng, mùi của chai nước hoa này nhàn nhạt, ngửi thoải mái nhất.
Mười phút sau, cô chuẩn bị xong, cầm túi xách tay và đi ra ngoài.
Tống Lê là một người luôn cuồng nhiệt với tiệc tùng, đối với dịp sinh nhật này, chắc chắn anh sẽ phung phí không e dè một phen.
Địa điểm tổ chức của buổi tiệc sinh nhật ngày hôm nay là ngay tại chính biệt thự của anh ta, thời điểm Quan Hề từ cửa đi vào, đã bị choáng váng một hồi với sự trang hoàng sinh nhật khoa trương này của anh ta.
Những bóng đèn nhỏ khắp phòng…. Gu thẩm mĩ gì thế này.
“Lạnh quá đi, tôi muốn đi thay quần áo.”
“Cậu chắc chắn một lát nữa sẽ không xuống nước à, thay gì mà thay.”
“Này, cái này trông có được không?”
“Uống ly này đi, nước vị mật đào đó.”
…
Trong phòng khách có mấy người đẹp mặc áo tắm đang ngồi, các cô vừa trò chuyện ồn ào náo nhiệt vừa chỉnh lại lớp trang điểm.
Quan Hề không nhận ra người nào cả, nên cũng không chào hỏi.
Cô đi ra sân ngoài biệt thự nhìn thử, có hồ bơi, rượu ngon, âm nhạc, nhiều anh đẹp trai tụm năm tụm ba, giống hệt với mấy loại xa hoa phung phí.
Cực kì phù hợp với phong cách của Tống Lê.
Quan Hề mỉm cười, đặt túi và quà tặng sang một bên, lấy một thỏi son từ trong túi ra.
“Có thể cho tôi mượn gương chút được không.” Cô lười đi đến phòng vệ sinh, thấy trong tay cô gái mặc đồ lặn có gương, hỏi một câu.
Tầm mắt của mấy người đang ngồi trò chuyện trên ghế sofa nhất thời bị thu hút, cô gái được hỏi thăm quan sát cô từ trên xuống dưới, đưa chiếc gương nhỏ trong tay ra.
Quan Hề nói một tiếng cảm ơn, mở nắp thỏi son và bắt đầu dặm lại son.
Thời điểm cô đang làm, mấy người này nhìn cô rất tỉnh bơ. Các cô cũng không nhận ra Quan Hề, phải nói là ở nơi này ngoại trừ Tống Lê, các cô cũng không quen biết với người khác. Nhưng đã kêu các cô đến sinh nhật của Tống Lê, đương nhiên các cô rất vui vẻ, dù sao chen được vào cuộc sống của Tống Lê, tùy ý quyến rũ một con cá nhà giàu cũng đã có lời.
“Trả cô này.” Quan Hề dùng gương xong, đưa đến.
Cô gái đưa tay nhận lấy, liếc nhìn chiếc đồng hồ trên cổ tay cô theo bản năng.
Ánh mắt của các cô gái này cũng cực kì nhạy bén, năng lực cảm nhận những nhãn hiệu nổi tiếng rất mạnh, cho nên nhìn sơ qua cũng có thể nhận ra được đồ trên cả người Quan Hề đều có giá trị không rẻ. Nhất là chiếc Patek Philippe [2] trên cổ tay cô, và chiếc túi Hermes [3] phiên bản giới hạn mới nhất trong năm nay đang đặt trên tủ.
[2]
[3]
“Cô cũng là bạn Tống Lê nhỉ.” Một cô gái ngồi trên ghế sofa nở nụ cười yêu kiều, nhưng đáy mắt là chứa đầy sự tìm tòi nghiên cứu và địch ý.
Địch ý là vì vóc người cô vô cùng xinh đẹp, rất dễ dàng cướp đi ánh nhìn của người ngoài. Nhưng vào những lúc thế này, các cô gái đều hy vọng mình mới là người thu hút sự chú ý của mọi người.
Quan Hề gật đầu một cái, vừa định nói gì đó, thì nghe thấy giọng của Tống Lê truyền đến: “Ôi trời ơi! Quan Hề! Cô lớn của tôi ơi! Thế mà cậu cũng đến cơ đấy.”
Quan Hề thấy anh ta đi đến, vỗ vỗ lên chiếc hộp đặt trên tủ: “Tặng cậu này, sinh nhật vui vẻ.”
“Con mẹ nó chứ? Rượu à?”
“Đúng vậy, rất lâu đời rồi, lúc trợ lý của tôi nói, trong lòng tôi có hơi đau đấy.”
Tống Lê: “Hứ, biết ngay cậu hiểu rõ khẩu vị của tôi mà! Yêu cưng yêu cưng!”
“Đừng yêu, có lẽ cậu không yêu nổi hết những người đến ngày hôm nay đâu.”
Tống Lê liếc cô một cái: “Đồ tinh ranh. À quên? Giang Tùy Châu đâu rồi? Không đến cùng cậu hả.”
“Đến muộn chút.” Quan Hề nói: “Tống Lê, tôi nói này, cậu trang trí cái quái gì cho nhà mình vậy hả? Đèn này của cậu còn khiến tôi tưởng mình đi đến khu đèn đỏ ở Nhật Bản đấy.”
Tống Lê kinh ngạc: “Vậy sao? Không phải trông rất lãng mạn à?”
Quan Hề khó mà nói hết bằng một lời: “Được rồi, sinh nhật cậu nên không chê bai cậu nữa…. Ninh Y đến chưa.”
“Đến rồi, đang chơi ở bên ngoài đó.”
“Được rồi, tôi đi tìm cô ấy.”
Quan Hề trực tiếp từ trong phòng đi ra ngoài, Tống Lê tung ta tung tăng, vội vàng đi theo cô.
Các cô gái xinh đẹp ngồi trên ghế sofa từ nãy đến giờ đều trố mắt nhìn nhau, nhưng từ thái độ của Tống Lê, các cô có thể cảm giác được không cần phải có địch ý với cô gái này.
Vì, đương nhiên các cô ấy không ở cùng cấp bậc với cô.
**
Quan Hề thấy được Lãng Ninh Y ở phía xa xa, cô nàng đứng bên cạnh bàn để rượu cocktail bên kia, đang nói chuyện trời đất với em họ Ngụy Tu Dương của cô.
Sau khi đuổi Tống Lê đi, cô đi đến bên cạnh họ, cầm một ly nước trái cây.
Ngụy Tu Dương quay đầu thì thấy cô, lên tiếng chào hỏi: “Đến rồi à.”
“Các cậu đến sớm thật đấy.”
“Không sớm hơn chị bao lâu đâu, em cũng mới đến mười phút trước thôi.” Ngụy Tu Dương quay đầu nhìn về phía căn phòng, “Người đó không đến ạ?”
Quan Hề biết cậu đang nói đến Giang Tùy Châu: “Sẽ đến muộn một lát.”
“À.”
“Vừa rồi nói gì vậy?”
Lãng Ninh Y cười nói: “Nói về một anh đẹp trai đó.”
Quan Hề: “Các cậu lại đang nhiều chuyện về ai vậy?”
Ngụy Tu Dương bị chữ “lại” này kích thích, liếc cô một cái, “Em không nhiều chuyện, là Lãng Ninh Y hỏi em.”
“Vậy sao em trai.”
“…”
“Rốt cuộc là nói ai nào?”
Ngụy Tu Dương không thể làm gì khác hơn là nói ra: “Tạ Duyên.”
“Tạ…. Duyên? Là ai vậy?”
Lãng Ninh Y dùng ánh mắt để ra hiệu: “Người đàn ông ở hồ bơi đối diện, mặc áo sơ mi đen đó có thấy không.”
Quan Hề nhìn theo ánh mắt cô nàng, quả thật có một người đàn ông đứng ở đối diện, cách khá xa, cô không thể nhìn thấy rõ ngay được, chỉ thấy người đó rất cao, dáng người không tệ.
Lãng Ninh Y nói: “Cậu không quen biết cũng là bình thường thôi, gia đình họ mới chuyển đến từ phương Nam, làm về địa ốc, của cải rất nhiều. Bản thân anh ta còn là một nhà thiết kế nổi danh.”
“À… Sau đó thì sao nữa?” Quan Hề không get (cảm thấy, nhận ra) có chỗ nào hiếm lạ cả.
Lãng Ninh Y mở miệng muốn nói, nhưng hình như vừa nghĩ đến gì đó, nhìn Quan Hề, ngậm miệng lại.
Quan Hề: “Cậu ấp a ấp úng làm gì thế.”
“À… Không có gì mà.”
Ngụy Tu Dương nói tiếp: “Cũng không có gì cả, vừa rồi chỉ trò chuyện đôi chút mà thôi, em đã xem qua những sản phẩm thiết kế của Tạ Duyên, thật sự muốn hợp tác cùng. Nếu phải nói anh ta có gì đặc biệt, đoán chừng chỉ có thể nói về thân thế của anh ta thôi.”
“Thân thế hả?”
“Vâng, nghe nói anh ta là đứa trẻ được nhà họ Tạ nhận nuôi.”
Tay cầm ly của Quan Hề cứng lại.
Lãng Ninh Y len lén liếc nhìn cô một cái, đây chính là lý do mà vừa nãy khiến cô ấy ấp a ấp úng.
Ngụy Tu Dương không phát hiện ra điều gì không đúng cả, tiếp tục nói: “Tuy nói là nhận nuôi, nhưng anh ta lại rất có tiếng nói ở Tạ gia. Ba nuôi rất thương anh ta, còn thương hơn cả con ruột đấy.”
Quan Hề ồ lên một tiếng, ánh mắt chuyển đến trên người Tạ Duyên.
Con nuôi…. Cái này không hề giống với cô chút nào.
Có lẽ là cô nhìn chằm chằm quá lâu, thời điểm người đó quay đầu, vừa khéo đụng phải ánh mắt cô. Quan Hề hơi sững sốt, lịch sự gật đầu tỏ ý chào hỏi.
Đoán chừng Tạ Duyên cũng hơi bất ngờ, làm lại động tác đó.
Quan Hề vội vàng thu hồi ánh mắt mình.
**
Hơn bảy giờ tối, Tống Lê cho người đẩy bánh kem ra. Cả đám chúc mừng xong, chơi bời càng thêm cuồng loạn, có rất nhiều người còn đang mặc quần áo nhưng lại bị đẩy thẳng xuống hồ bơi.
Hôm nay Quan Hề không có tâm trạng để chơi bời, sau khi bảo Lãng Ninh Y tự đi chơi, cô uống xong nước trái cây trong ly trên tay mình thì định đi vào phòng khách lấy túi xách, túi của cô vẫn để bên trong đó.
Từ chỗ cô mà muốn đi vào trong biệt thự thì phải đi ngang qua hồ bơi, mặt đất ướt nhẹp nên hơi trơn trượt, cô lại mang giày cao gót, nên đi chậm lại.
Ngay tại lúc này, có một người đàn ông đi lên từ phía đối diện. Quan Hề nhìn anh ta một cái, chẳng hiểu sao trong lòng lại cảm thấy quái dị.
Thời điểm hai người lướt qua nhau, cũng không biết cô có bị ngốc không, mở miệng theo bản năng: “Tạ Duyên.”
Người đàn ông đi ngang qua khựng lại, dừng trong chốc lát, anh ta nhìn cô với sự bất ngờ trên khuôn mặt.
Lúc Quan Hề mở miệng cô đã thấy hối hận lắm rồi, không hiểu sao cô lại xếp mình và người ta thành một loại với nhau.
Hơn nữa lại đột nhiên có một đống vấn đề lớn…. Tỷ như, anh được nhận nuôi lúc mấy tuổi? Từ nhỏ anh đã biết là mình được nhận nuôi hay sau này mới biết? Sau khi biết anh có tâm trạng như thế nào? Có phải anh ta cũng cảm thấy sắp điên lên giống mình không? Anh ta có bí quyết gì để được cưng chiều như vậy?”
Các thứ các loại, như thể đột nhiên thấy được một “người cùng nhà”.
Thế nhưng, không thể hỏi những vấn đề này được! Dù sao cô cũng hoàn toàn không quen biết người này, cô đột nhiên mở miệng, cũng chỉ bị cảm xúc của mình ảnh hưởng mà thôi.
“Xin chào.” Tạ Duyên gật đầu với cô, “Cô Quan.”
Hả? Anh ta biết cô hả?
Trạng thái của Quan Hề trở lại, có hơi lúng túng: “Xin chào.”
Dường như Tạ Duyên nhìn thấu được sự nghi hoặc của cô, giải thích: “Vừa rồi nghe thấy Tống Lê gọi cô là Quan Hề, không sai chứ?”
“Ừm, tôi tên là Quan Hề.”
“Cô Quan biết tôi sao?”
“À… Tôi cũng vừa nghe thấy người ta nói về anh.”
Tạ Duyên gật đầu một cái, mỉm cười.
Theo như lời nói của Lãng Ninh Y, quả nhiên người này là một anh đẹp trai, tao nhã và lịch sự, cười lên khiến người khác cảm thấy rất thoải mái.
“Thật ra thì như vầy, vừa rồi tôi nghe bạn tôi nói anh là một nhà thiết kế rất tài giỏi, tôi nghĩ sau này có cơ hội hợp tác, nên muốn trao đổi danh thiếp cùng anh đó mà.” Lúc này Quan Hề cứng rắn tìm cho mình một cái cớ, nếu không, cô không cách nào giải thích được vì sao vừa rồi lại gọi người ta làm gì.
“Thì ra là như vậy.” Tạ Duyên nói, “Nhưng hôm nay tôi không mang theo, hay là, chúng ta có thể thêm phương thức liên lạc cũng được.”
Quan Hề chỉ chỉ vào bên trong: “Điện thoại tôi vẫn để bên trong đó mất rồi.”
“Không sao, cô cho tôi số điện thoại của cô đi.” Tạ Duyên đưa điện thoại của mình đến tay cô.
Quan Hề gật đầu: “Cũng được.”
Quan Hề nhận lấy điện thoại và lưu lại số điện thoại, Tạ Duyên thì đứng một bên chờ.
Khoảng cách của hai người, Tạ Duyên có thể ngửi thấy một hương thơm nhạt, hoàn toàn khác với bầu không khí nồng nặc chỗ này, hương thơm đó rất ngọt ngào, ngửi rất thích.
Đương nhiên là hương thơm trên người cô rồi.
Ánh mắt Tạ Duyên lướt qua mi mắt đang cụp xuống của Quan Hề, vừa rồi có mấy người không quen biết muốn biết tên của cô, sau đó có người hỏi Tống Lê. Vì như vậy, nên anh vô tình nghe được.
Quan Hề cầm điện thoại của anh lưu lại số của mình, cô không viết vớ vẩn, mà thật sự ghi lại số điện thoại của mình. Dù sao người trước mắt này có lẽ sẽ thật sự hợp tác về sau. Nếu như mình đã gọi anh ta lại mà còn ghi số điện thoại giả, thì có hơi đùa giỡn ác ý với người ta.
Sau khi lưu số điện thoại và chú thích lại, cô đang định đưa điện thoại lại cho anh ta.
Nhưng vào lúc này, hai cô gái cãi nhau ầm ĩ đụng trúng cô.
Nhưng phía sau cô chính là hồ bơi, trượt chân một phát, điện thoại còn chưa trả lại, cả người đã nhào xuống hồ bơi mất rồi!
“….!!!”
“Cô Quan.”
“Quan Hề!”