Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Người Giám Hộ, Xin Phê Chuẩn

Edit: Điềm Điềm

***********************

Sắp tới đã lên kế hoạch tốt, Trác Duyên bảo Hàn Xương lấy sách giáo khoa toán lớp 11 ra, tự mình nằm sấp trên bàn bắt đầu xem từ điểm kiến thức cơ bản nhất.

“Yến Tử, cậu nghĩ sao về chuyện này?” Hàn Xương trực tiếp lấy ra một tờ giấy thi toán học tuyển sinh đại học dự định làm cả đêm.

“Tràng Tử, tối hôm qua khi làm đề thi tớ cảm thấy đã quên rất nhiều công thức, muốn ôn tập lại từ đầu một chút.” Trác Duyên cầm bút bi đen liệt kê công thức trên giấy nháp, đầu cũng không ngẩng lên: “Cậu tự làm bài thi đi, đừng để ý đến tớ.”

“Ừm, tớ vừa làm đề vừa quạt cho cậu, dù sao tớ cũng nóng.” Hàn Xương ngồi bên cạnh cậu, tay trái cầm quạt nâng lên cao, cái quạt cái không.

Đêm hè vốn khô nóng, hình như bởi vì có một chút gió liền trở nên mát mẻ.

Trác Duyên không ngốc, huống chi những kiến thức này ẩn sâu trong đầu cậu, cũng không phải hoàn toàn quên. Nhìn qua giảng giải trong sách giáo khoa, những điểm kiến thức này dần dần hiện ra, hơn nữa trải qua ôn tập, giống như nhớ rõ, càng thêm vững chắc.

Hai người yên lặng học đến hơn mười một giờ mới tắt đèn lên giường. Giường của Hàn Xương không tính là đặc biệt lớn, thân hình của hắn không nhỏ, ngủ một mình cũng đủ rồi. Hai người ngủ cùng nhau, mặc dù thân hình Trác Duyên tương đối gầy, nhưng dù sao cũng chiếm chỗ, hơn nữa mùa hè lại nóng, hai người nằm gần thật sự là có chút khó chịu. Trác Duyên lăn qua lộn lại không ngủ được, cảm giác toàn thân từ trên xuống dưới đều dính nhớp.

“Yến Tử, cậu nóng đúng không? Tớ quạt cho cậu nha, ai, trách tớ quên mất quạt điện trong nhà bị hỏng, nếu không thì chờ mua cái mới lại gọi cậu tới.” Hàn Xương nghiêng người tay cầm quạt gió.

Trác Duyên từ trên giường ngồi dậy, nương theo ánh đèn neon từ ngoài cửa sổ chiếu vào, mang dép lê vào, kéo một ít rèm cửa sổ ra, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Nhà Hàn Xương ở tầng bốn, nhìn từ độ cao tầng bốn, có thể nhìn thấy khoảng lớn phong cảnh thành phố này, những tầng lầu thấp bé neon hơi lóe lên so với tòa nhà cao tầng mười năm sau, quả thực có vẻ hơi vắng lặng.

“Yến tử, sao vậy?” Trong giọng nói của Hàn Xương lộ ra buồn ngủ.

Trác Duyên nhìn về phía một con ngõ nhỏ cách đó không xa, nơi đó chỉ có một chút ánh sáng, cực kỳ cô đơn: “Tràng Tử, sáng mai dậy sớm cùng tớ chạy bộ, thuận tiện, đến nhà Đỗ Dần một chuyến, cậu có biết nhà Đỗ Dần ở đâu không?”

“Vì sao phải đến nhà cậu ta?”

“Nói với cậu ấy một tiếng, sáng mai tớ chuyển nhà sẽ không đến nhà cậu ấy học thêm.” Cậu ở trong lớp học quên nói với Đỗ Dần, sáng mai nói cho cậy ấy một tiếng, đỡ cho cậu ấy chờ đến nóng nảy.

“Được…” Hàn Xương cúi đầu đáp một tiếng, tiếp theo tiếng ngáy rất nhỏ vang lên trong phòng.

Sáng sớm hôm sau, ba Hàn mẹ Hàn còn chưa thức dậy, hai người mặc quần áo thể thao chạy trên vỉa hè trong vắng, cửa hàng bán bữa sáng trên đường phố còn chưa mở cửa.

Trác Duyên cảm thấy không sai biệt lắm, lau mồ hôi trên trán, thở hổn hển, chỉ vào đầu ngõ kia, nói: “Tràng Tử, đi, chúng ta đến nhà Đỗ Dần.”

Hàn Xương đáp một tiếng, chậm lại bước chân đi theo cậu.

Con ngõ này xung quanh đều là khu dân cư cũ kỹ, rất nhiều người già ở. Người già bình thường ngủ sớm, dậy cũng sớm, hai người thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy các cụ già ở trước cửa nhà mình hoạt động gân cốt.

Việc xây dựng thành phố vẫn chưa phát triển, sau này, mỗi thành phố sẽ có một trung tâm hoạt động công cộng, cung cấp cho những cụ này một nơi tập thể dục tốt.

Đi lại đi, phía trước bỗng nhiên truyền đến một trận ồn ào, một đám người vây quanh trước một tiệm bánh bao, không biết đang cãi vã xô đẩy cái gì.

“Yến Tử, chúng ta đi qua xem một chút.” Bởi vì ba là cảnh sát, Hàn Xương gặp chuyện sẽ luôn muốn tiến lên nhìn thử.

Hai người còn chưa tiến lên, trong đám người đột nhiên bộc phát ra một tiếng kêu sợ hãi: “Giết người rồi! Giết người!” Ngay sau đó đám đông dần dần có xu hướng tản ra.

Hai người vội vàng xông tới, chỉ thấy trên mặt đất có một người đầu đầy máu, một người cầm nửa viên gạch trong tay ngơ ngác đứng ở nơi đó, trên đầu gạch còn dính một chút vết máu.

Người này không phải ai khác, chính là Đỗ Dần bạn cùng bàn mới của Trác Duyên.

***********************

- -----oOo------
Nhấn Mở Bình Luận