Tống Thần cẩn thận đặt Hạ Tiếu xuống chiếc giường êm ái, lúc này cô mới nhận ra anh vẫn còn đang mặc chiếc áo sơ mi hồi chiều.
Cô mỉm cười vuốt ve mặt anh, thì thầm:
- Anh có muốn tắm trước không? Chuyện hồi nhỏ của em dài lắm đấy.
Tống Thần kéo chăn đắp lên người Hạ Tiếu, sau đó anh nằm áp mình lên bụng cô, giọng nói mang theo chút hờn dỗi:
- Em chê anh?
Hạ Tiếu dở khóc dở cười xoa đầu anh, trêu chọc:
- Vậy anh định không tắm à?
- Có chứ - Tống Thần khẽ híp mắt lại, cọ đầu vào ngực cô, giọng điệu mang theo chút lười biếng – nghe em kể chuyện xong rồi tắm. Em quan trọng hơn mà.
Hạ Tiếu biết Tống Thần vốn ưa sạch sẽ, một ngày nếu không tắm anh sẽ không chịu được, mà tắm khuya lại rất dễ gặp nguy hiểm. Cô mạnh mẽ nâng mặt anh lên, ép anh nhìn thẳng vào mắt mình, nghiêm túc nói:
- Tống Thần, anh mà không tắm thì đừng hòng trèo lên giường của em!
Sau đó cảm thấy không ổn lắm, cô vội bổ sung:
- Mặc dù đây là giường của anh nhưng anh là của em nên đây cũng là giường của em.
Đầu tiên Tống Thần ngơ ngác nhìn Hạ Tiếu, sau khi phản ứng lại cô vừa nói gì, anh gục đầu vào ngực cô, cười đến mức cả người run run. Hạ Tiếu buồn bực vò đầu anh:
- Anh cười cái gì mà cười!
Tống Thần cười một lúc lâu mới ngừng lại, anh chống tay nhổm dậy, cúi đầu nhìn cô, khóe môi vẫn còn đang cong lên, đôi mắt lấp lánh ý cười.
- Sao em đáng yêu như vậy chứ!
Hạ Tiếu đỏ mặt vươn tay chống lên ngực anh, lầm bầm:
- Sao anh cứ mở miệng ra là tán tỉnh thế, mau đi tắm đi!
Tống Thần vui vẻ hôn lên môi cô, sau đó mới đứng dậy đi về phía nhà tắm.
Lúc Tống Thần quay trở lại phòng ngủ, Hạ Tiếu đang ngồi đọc cuốn The Alchemist chờ anh, vừa nhìn thấy anh, cô liền gấp sách lại để lên đầu giường, vươn tay ra, mỉm cười mê hoặc:
- Babe, lại đây với em nào.
Trong khoảnh khắc, Tống Thần thực sự cảm thấy có chút không khống chế được mình, anh gần như lao đến đè cô xuống, mạnh mẽ cướp lấy hơi thở từ đôi môi ngọt ngào của cô. Hạ Tiếu ngay lập tức vòng tay ôm lấy cổ Tống Thần, nhiệt tình đáp lại nụ hôn tựa như mưa rền gió dữ của anh. Sự chủ động của Hạ Tiếu suýt nữa thì khiến Tống Thần phát điên, cô luôn có thể theo kịp tiết tấu của anh, cũng rất biết cách khiến cho anh mất đi lý trí.
Đến khi cảm nhận được hơi thở của Hạ Tiếu đã sắp không xong, hai người mới miễn cưỡng tách ra. Người trong lòng bị anh hôn đến khuôn mặt ửng hồng, đôi mắt mông lung ướŧ áŧ, đôi môi đỏ mọng hơi sưng lên, trên môi còn vương nước bọt chưa kịp nuốt, cả người cô toát ra sự quyến rũ tựa yêu tinh, như không tiếng động mời mọc, khiến Tống Thần hoảng hốt vội rời tầm mắt, cưỡng chế bản thân phải bình tĩnh lại.
Anh nằm lùi xuống, áp tai mình lên tim cô, lắng nghe nhịp đập rộn rã từ trái tim cô, từ từ làm dịu đi lửa nóng trong thân thể.
Hạ Tiếu vẫn còn đang thở hổn hển, cô mê mang nhìn lên trần nhà, toàn thân mê mẩn, váng vất.
- Bây giờ – Tống Thần lên tiếng trước, ánh ngước đầu lên nhìn cô, giọng nói vốn trong trẻo êm dịu giờ đây mang theo một chút khàn khàn mờ ám – Anh có thể nghe chuyện hồi nhỏ của em được chưa?
Âm thanh của anh nhanh chóng khiến cô hồi thần. Hạ Tiếu cười khẽ một tiếng, bàn tay vuốt ve mái tóc của anh, dịu dàng nói:
- Được chứ, anh muốn nghe những gì nào?
Tống Thần trở mình nằm xuống khoảng giường bên cạnh Hạ Tiếu, anh vươn tay ôm cô vào lòng, hôn lên trán cô, thầm thì:
- Toàn bộ. Tất cả những gì liên quan đến em, anh đều muốn biết.
Hạ Tiếu trầm tư một chút, sau đó cô bắt đầu kể lại từng chuyện từng chuyện hồi nhỏ cho anh nghe.
Tống Thần là một người nghe rất tuyệt vời, trong lúc Hạ Tiếu kể chuyện, anh vô cùng tập trung, gần như không hề ngắt lời cô một lần nào. Thoẳng hoặc, khi đến đoạn nào đó thú vị, anh sẽ mỉm cười nhận xét một vài câu cảm thán, hoặc nựng má trêu chọc cô, bầu không khí vừa thoải mái vừa ấm áp.
- Hồi nhỏ ấy, em đanh đá lắm, mỗi khi không gặp Hoắc Trì, em đều tìm Bạc Vũ, ép cậu ấy chơi cùng em, lại còn suốt ngày bắt nạt cậu ấy nữa – Hạ Tiếu bật cười, trong mắt tràn ngập hoài niệm – có một lần đến nhà Bạc Vũ chơi, em vô tình làm hỏng mô hình của cậu ấy, lúc đó em sợ lắm, vừa nhìn thấy Bạc Vũ em liền khóc, chỉ sợ cậu ấy đánh em...
Tống Thần vuốt ve mái tóc mềm mượt của Hạ Tiếu, ngoài mặt vẫn thản nhiên dịu dàng, nhưng trong lòng thì không dễ chịu lắm. Hóa ra quan hệ của Bạc Vũ và Hạ Tiếu còn sâu hơn anh tưởng.
- Vậy cậu ta có đánh em không?
Hạ Tiếu rúc vào lòng anh, vui vẻ kể tiếp:
- Sau đó, Bạc Vũ nhìn thấy mô hình bị hỏng, cậu ấy tức đến đỏ bừng hai mắt, em còn tưởng cậu ấy định tuyệt giao với em luôn, ai mà ngờ cuối cùng cậu ấy chỉ vỗ đầu em, bảo em đừng khóc. Nghĩ lại thì, bọn em vẫn còn chơi với nhau đến bây giờ đúng là kỳ diệu, chắc ngày xưa Bạc Vũ phải chịu đựng em nhiều lắm.
- Không có đâu - Tống Thần cúi xuống hôn lên đỉnh đầu cô, thản nhiên phủ nhận - em đáng yêu như vậy, đấy là may mắn của cậu ta.
Tống Thần nhận ra, bảo cô kể lại chuyện hồi nhỏ cho anh nghe chẳng khác nào tự ngược. Biết được tuổi thơ của cô, anh rất vui, nhưng toàn bộ những năm tháng ngây thơ tươi đẹp ấy, ở bên cô lại không phải anh mà là rất nhiều người con trai khác, điều này khiến anh thấy khó chịu như thể có tảng đá lớn đè nặng lên ngực.
- Sau đó thì sao? – Tống Thần cổ vũ cô, trong lòng tự nhủ lần sau phải cách ly tên chó con Bạc Vũ với người yêu của anh, cmn nguy cơ trùng trùng.
Hạ Tiếu nghĩ nghĩ một chút, quyết định bỏ qua đoạn cô bám theo Hoắc Trì một cách u mê, lại còn từng đính hôn với cậu ta, mà cô cũng chỉ giấu có thế thôi, còn lại, cô kể tất tần tật mọi chuyện với Tống Thần.
- Năm em sinh nhật 10 tuổi, gia đình em đã tổ chức rất to, cũng mời rất nhiều người đến – Cô ngừng lại một chút, sắc mặt hơi tối đi – Em vẫn còn nhớ, lúc đó em đang cắt bánh thì có một người phụ nữ lạ mặt xuất hiện, bà ta dắt theo một bé gái tầm tuổi em...giống ba em như đúc – Đột nhiên Hạ Tiếu khẽ rùng mình, cô nhíu chặt lông mày, hơi thở dồn dập, như thể vừa nhớ lại chuyện gì đó vô cùng đáng sợ.
Tống Thần vội ôm chặt Hạ Tiếu, bàn tay sau lưng cô dịu dàng vuốt ve, cẩn thận trấn an cảm xúc của cô:
- Không sao đâu, Hạ Tiếu, thả lỏng nào. Anh xin lỗi, anh sẽ không gợi lại chuyện cũ nữa. Em có muốn nghe chuyện lúc nhỏ của anh không?
Thân thể Hạ Tiếu dần dần bình tĩnh lại, cô vòng tay ôm lại Tống Thần, khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng lên, khó khăn nở nụ cười:
- Em ổn mà, đừng xin lỗi em, là em muốn kể hết mọi chuyện với anh, không phải lỗi tại anh.
Cô cũng rất tò mò với chuyện lúc nhỏ của Tống Thần, chỉ là ba mẹ anh đều đã qua đời, cô không muốn để anh phải nhớ lại những ký ức lúc nhỏ, sau đó lại âm thầm đau lòng.
Nhìn thấy sự lo lắng cùng áy náy đong đầy trong mắt anh, Hạ Tiếu rướn người hôn lên môi anh, nụ cười đã tự nhiên hơn:
- Em kể tiếp nhé?
Tống Thần do dự vuốt nhẹ lên mái tóc của cô, lo lắng trong mắt vẫn chưa tan mất.
- Em không cần phải miễn cưỡng chính mình đâu...
- Em không miễn cưỡng – Hạ Tiếu nhìn thẳng vào mắt anh – Em thực lòng muốn kể cho anh nghe.
Anh nhìn cô một lúc lâu, cuối cùng chỉ dịu dàng xoa đầu cô:
- Cảm ơn em đã nguyện ý tin tưởng anh.
Hạ Tiếu bật cười bắt lấy bàn tay đang làm loạn trên đầu mình, cô đan tay mình vào tay anh, kể tiếp:
- Sau đó người phụ nữ ấy nói rằng đây là con gái của ba em, bà ta còn mang theo cả giấy xác nhận AND, nói rằng ba em đã phụ bạc bà ta, sau đó bà ta còn mắng chửi mẹ em, nói mẹ em là tiểu tam - Hạ Tiếu chợt ngừng lại – chuyện sau đó, em cũng không nhớ rõ nữa, em chỉ biết tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào em, tiếng bàn tán ác ý nổi lên khắp nơi, cô con gái đi cùng người phụ nữ đó còn chạy đến gọi em là em gái...
Rõ ràng mọi chuyện đã xảy ra rất lâu, nhưng chỉ cần nhớ lại, cả người cô đều không khống chế được mà run rẩy, lồng ngực đau thắt đến khó thở. Tống Thần ôm Hạ Tiếu thật chặt, liên tục an ủi cô:
- Đều là chuyện đã qua rồi, không sao đâu, có anh ở đây với em rồi...
Hạ Tiếu vùi đầu vào lòng anh, đợi đến khi cảm xúc bình phục lại.
- Lúc đó mẹ em đang mang thai em trai em, được 7 tháng rồi. Ngày ấy quan hệ của mẹ em và ông ngoại không tốt, ngay trong đêm đó, mẹ thu dọn toàn bộ đồ đạc, nhân lúc ba em ra ngoài xử lý chuyện của người phụ nữ kia, dẫn em bay sang Mỹ, ở nhờ nhà của bác họ. Thời gian đó, em không có nhiều ký ức lắm, tất cả những gì em nhớ được, đó là em thường xuyên phải gặp bác sĩ tâm lý, tính cách em cũng thay đổi rất nhiều.
- Sau đó – Hạ Tiếu nhẹ nhàng thở ra, giọng nói dần trở nên đều đều – ba em tới Mỹ, tìm mọi cách thuyết phục mẹ con em trở về, nhưng mẹ đều cứng rắn cự tuyệt, em thậm chí còn không có cơ hội nhìn thấy mặt ba, mà em cũng không dám gặp ông ấy, chỉ cần nhìn thấy ông ấy, tâm trạng em liền bất ổn. Cứ như vậy, mẹ em sinh Hạ Phong ở nước ngoài, làm thủ tục nhập học cho em ở một trường tư nhân trong thị trấn, tựa hồ không hề có ý định sẽ về nước.
Hạ Tiếu dịu dàng vuốt ve khuôn mặt tràn ngập vẻ đau lòng của Tống Thần, ngữ điệu bình thản như đang kể lại một câu chuyện không liên quan tới mình:
- Ngày đó, nạn phân biệt chủng tộc ở Mỹ vẫn còn rất nặng nề, đặc biệt là Asian hate, thực ra đến bây giờ vẫn còn – Hạ Tiếu mỉm cười nhìn khuôn mặt không dám tin của Tống Thần – anh đoán đúng rồi đấy, em bị bạo lực học đường.
Cô thở dài một hơi, nói tiếp:
- Lúc đó em rất cứng đầu, cũng rất kiêu ngạo, em không kể chuyện mình bị bắt nạt cho ai, cứ âm thầm một mình chịu đựng. Thời gian đó, ba em gần như bỏ hết mọi công việc, liên tục bay tới Mỹ, tìm mọi cách mang mẹ con em trở về - Hạ Tiếu chợt mỉm cười – em có chút không hiểu, vì sao ba em yêu mẹ em như vậy, nhưng lại làm ra chuyện có lỗi với mẹ, và sau cùng, mẹ vẫn lựa chọn tha thứ cho ba.
- Cuối cùng thì mẹ em và Tiểu Phong về nước, còn em quyết định ở lại Mỹ.
Dẫu cho cô lúc ấy không thể giao tiếp tiếng Anh thông thạo, không có bạn bè, không có ai thân thiết, bị bắt nạt ở trường học, lại bị sụt cân vì không quen ăn đồ ăn Mỹ và stress vì culture shock. Cô không dám trở về.
Cô nghe nói, ba cô đã xử lý gọn gàng chuyện của hai mẹ con kia, dư luận cũng bị bịt miệng, hai người kia gần như biến mất khỏi thế giới này.
Hạ Tiếu xoa xoa vành mắt đã hơi đỏ lên của Tống Thần, dịu dàng nói:
- Đừng đau lòng, đều là quá khứ rồi mà.
Tống Thần vùi đầu vào ngực cô, mũi bắt đầu lên men, anh không thể tưởng tượng được rốt cuộc cô đã phải một mình trải qua những gì, chỉ cần vừa nghĩ đến những thứ mà cô có thể phải chịu đựng, trái tim liền đau đớn.
Hạ Tiếu nhẹ nhàng ôm anh, nói đến những chuyện sáng sủa hơn:
- Nhà bác có một người con trai, hơn em 2 tuổi, học cùng trường với em. Anh ấy là người phát hiện ra em bị bắt nạt, sau đó thường xuyên đi theo bảo vệ em, còn ép em đi theo học võ với anh ấy. Dần dần, tính cách em cũng khéo léo hòa đồng hơn, em không còn bị bắt nạt nữa, cũng có thêm rất nhiều bạn bè.
- Nhà bác ai cũng đối xử tốt với em, đặc biệt là anh họ - Hạ Tiếu khẽ cười, dường như vừa nhớ đến chuyện gì đó vô cùng thú vị - anh ấy rất hay dẫn em đi chơi, còn dạy em lái xe và hút thuốc nữa, sau đó bị bác phát hiện ra, anh ấy suýt nữa thì bị đuổi ra khỏi nhà.
------------
Ưattpad_arthan_
Chương này dài ghê í :<
Tớ lên kịch bản cũng lâu rồi, nếu còn tình tiết nào đã từng đề cập mà vẫn chưa được giải đáp thì các cậu nhắc lại giúp tớ nhé, tớ sẽ giải quyết nốt ~
Chương này giải thích cho sự teenfic ở đầu truyện đó :> Nói thật chứ giờ đọc lại tớ cũng thấy giống teenfic thật, cảm ơn các cậu đã vượt qua gần 30 chương đầu và đi đến tận đây cùng tớ <3