Hạ Tiếu vừa rời đi, cửa phòng bao lại một lần nữa mở ra.
Tống Thần hơi gục mặt xuống, hai tay đưa lên đỡ trán, khuỷu tay chống lên bàn, anh không ngẩng đầu lên, giọng nói có chút sa sút:
- Cậu hài lòng?
Dụ Ngôn bình tĩnh kéo chiếc ghế đối diện ra ngồi xuống, khóe môi khẽ nhếch lên, thoải mái nhún vai.
- Vì muốn tốt cho nhóc thôi, đừng nói như kiểu cậu cầm gậy đánh uyên ương thế.
Tống Thần giễu cợt cười một tiếng, anh đứng dậy vươn tay cầm lấy chìa khóa xe trên bàn, từ trên cao nhìn xuống, sắc mặt lạnh lẽo.
- Cháu đã làm theo ý cậu muốn, thủ tục cũng xong hết rồi, ngày kia cháu sẽ về Anh, mong cậu có thể giữ đúng lời hứa, để cho Hạ gia một con đường sống – anh dừng lại một chút, gằn từng chữ – đặc biệt, không được đụng đến Hạ Tiếu.
Dụ Ngôn hơi kinh ngạc nhìn vành mắt đỏ ửng của Tống Thần, thằng nhóc này... vừa mới khóc? Vì đứa con gái của Hạ Thẩm Niên?
Hắn cười lạnh:
- Tất nhiên.
Nhận được lời đảm bảo của Dụ Ngôn, Tống Thần ngay lập tức rời đi.
Vừa ngồi vào trong xe, Tống Thần ngay lập tức gục đầu vào vô lăng, cả người gần như bị rút hết sức lực.
Ánh mắt thất vọng cùng nụ cười đượm buồn của cô ngập tràn lòng anh, chỉ cần nhắm mắt lại liền nghĩ đến cô, lồng ngực đau đến khó thở, trái tim như bị vạn mũi kim găm vào.
Từ đầu đến cuối anh vẫn không dám nhìn cô. Anh sợ nhìn thấy biểu tình đau lòng của cô, sợ bản thân mình kìm không được quỳ xuống xin cô tha thứ, sợ cô nhìn ra được tình cảm mãnh liệt mà anh vẫn luôn che giấu.
Anh sợ nhìn thấy tình cảnh chính tay mình làm cô tổn thương.
Rõ ràng cô nên hận anh, cô nên mắng chửi anh, cô nên đánh anh cho thỏa, chứ không phải dịu dàng nói ra lời tạm biệt.
Cô nói "Được, nếu đó là điều anh muốn", giọng nói nhẹ nhàng như vậy, chấm dứt toàn bộ tình cảm, toàn bộ tương lai của hai người. Rõ ràng cơn đau vẫn còn đấy, nhưng Tống Thần cảm thấy cơ thể mình trống rỗng, như thể đã mất đi tất cả.
Từ bây giờ, hai người đã không còn quan hệ gì nữa.
Sự dịu dàng của cô sẽ không còn dành cho riêng anh, tình yêu của cô cũng không còn là của riêng anh.
Cô và anh sẽ có cuộc sống của riêng mình, toàn bộ tương lai anh từng vẽ lên đều bị phá hủy, mà tương lai của cô, trong đấy sẽ không có anh. Sau này, bên cạnh cô sẽ là một người đàn ông khác, cô sẽ cùng người ấy âu yếm đầu gối tay ấp, sẽ có những đứa con xinh đẹp... mà giữa hai người chẳng còn chút vướng bận nào, dẫu gặp nhau cũng chỉ có thể đi lướt qua.
Ý nghĩ này cứ mãi quẩn quanh trong đầu anh, anh không làm cách nào gạt nó đia được, chỉ cần nghĩ tới là đau thắt lòng thắt dạ.
Anh lặng lẽ nhắm mắt lại, nước mắt từng chút một chảy ra, ướt đẫm hai gò má.
- Hạ Tiếu...
Anh khàn giọng gọi đi gọi lại tên cô, có vô vàn lời chẳng thể nói ra cho cô nghe, chỉ có thể ở nơi cô không thấy mà gào lên cho thỏa.
Anh muốn nói, Hạ Tiếu, anh thực sự rất yêu em.
Anh muốn nói, Hạ Tiếu, anh chưa bao giờ muốn rời xa em.
Anh muốn nói, Hạ Tiếu, anh xin lỗi.
Tống Thần đau muốn cuộn người lại, tưởng chừng như không thở nổi, tầm mắt bị mờ đi bởi nước, chỉ có hình ảnh Hạ Tiếu vẫn luôn rõ ràng.
Buổi tối hôm ấy, sự xuất hiện ngoài ý muốn của cô ở nhà anh đã phá hỏng toàn bộ kế hoạch của anh, nhưng nếu quay lại thời điểm đó, anh vẫn sẽ chạy đến ôm cô, không một chút do dự.
Cái gì cũng có giá của nó, mà cái giá anh phải trả lại không hề nhỏ.
Chỉ một cái liếc mắt, Dụ Ngôn hoàn toàn dễ dàng nhận ra được quan hệ thân mật quá mức bình thường của hai người, thậm chí cậu còn bắt đầu hoài nghi anh. Anh hiểu quá rõ năng lực của Dụ Ngôn, nếu cậu đã muốn biết, vậy anh có giấu cỡ nào cũng vô dụng. Bởi vậy, ngay khi từ nhà Hạ Tiếu quay trở lại, anh quyết định ngả bài.
Điều khiến anh bất ngờ là, Dụ Ngôn có thể thẳng thắn thừa nhận mọi chuyện ngay lập tức, thậm chí còn quay lại uy hϊếp anh.
- Đúng vậy, cậu thừa nhận, vụ tai nạn của chị và anh rể không phải do Hạ Thẩm Niên làm, nhưng thế thì sao? Chắc nhóc vẫn còn nhớ, khi anh chị vừa mới mất, nhóc đã sống khổ sở thế nào, khi ấy... nhóc như thể không còn chút hy vọng nào để sống tiếp, không chịu ăn uống, làm gì cũng như người mất hồn, cho nên cậu mới buộc phải tìm ra một lý do, một động lực cho nhóc, đó là để trả thù.
Dụ Ngôn không hề cảm thấy bản thân đã làm chuyện gì sai, hắn thản nhiên nói tiếp:
- Rõ ràng cách của cậu có hiệu quả, từ lúc biết vụ tai nạn của cha mẹ là do có người hãm hại, tình trạng của nhóc tốt hơn trông thấy, dần dần nhóc cũng quay lại cuộc sống bình thường, thậm chí còn tốt hơn trước đây, không phải sao? Hơn nữa, Hạ Thẩm Niên cũng đâu thực sự vô tội, tội lỗi mà ông ta gây ra đâu có ít.
- Nhóc quả thật không làm cậu thất vọng, có thể tra đến tận cố tiểu thư nhà học Mặc, không tồi đâu. Nhưng có rất nhiều thứ nhóc không thể tra ra được, ví như, năm đấy Mặc Lan có thai với Hạ Thẩm Niên trước khi ông ta quen Diệp Vãn Ca. Diệp Vãn Ca cũng không vô tội, bà ta là người khiến cho Mặc Lan sảy thai, sau lần đó Mặc Lan mắc bệnh trầm cảm, cô ấy từng uống thuốc ngủ tự sát nhưng không thành, vừa được ra viện liền lao thẳng ra đường, cuối cùng bị xe đâm chết.
- Mặc Lan từng là ân nhân của cậu, cũng là một người vô cùng quan trọng với cậu. Ngày hôm đó, chính mắt cậu đã nhìn thấy Mặc Lan lao thẳng vào chiếc xe tải ngoài đường mà không thể làm gì...
Tống Thần kinh ngạc nhìn vành mắt đỏ ửng của Dụ Ngôn, anh biết được, Dụ Ngôn không hề nói dối. Cùng lúc đó, anh cũng cay đắng nhận ra, toàn bộ nỗ lực trả thù của anh, toàn bộ những đau khổ, day dứt, những cảm giác tội lỗi mỗi khi ở bên Hạ Tiếu, đều là một trò cười. Từ đầu đến cuối, anh chỉ là con cờ của Dụ Ngôn.
Có lẽ Dụ Ngôn cũng nhận ra được suy nghĩ của Tống Thần, hắn ngay lập tức điều chỉnh lại cảm xúc, thản nhiên nói:
- Hạ Thẩm Niên, không, toàn bộ Hạ gia, chẳng có ai vô tội cả. Nhóc đừng tưởng cậu không biết nhóc ở trong nước âm thầm làm những gì, nhóc thực sự ngây thơ nghĩ rằng những trò vặt ấy sẽ cản trở được kế hoạch à? Đừng ngu ngốc như thế, hơn nữa, nhóc nên nhớ, dù Hạ Thẩm Niên không hại chết chị và anh rể, thì bản thân ông ta cũng đâu có trong sạch, chúng ta chỉ đang trừ hại cho dân thôi.
Tống Thần cố gắng khống chế nội tâm đang run rẩy, bình tĩnh hỏi:
- Được, theo lời cậu, Hạ Thẩm Niên có lỗi, Diệp Vãn Ca cũng không vô tội, nhưng Hạ Tiếu thì sao? Cô ấy đâu có làm gì sai?
Dụ Ngôn cười lạnh một tiếng:
- Vậy đứa con trong bụng Mặc Lan đã làm gì sai? Sự tồn tại của Hạ Tiếu vốn đã là một sai lầm!
Tống Thần im lặng hít một hơi thật sâu, ép mình phải tỉnh táo, anh biết bây giờ nói lý với Dụ Ngôn đều vô dụng.
- Phải làm sao cậu mới chịu để cho Hạ gia một con đường sống?
- Nhóc chia tay với Hạ Tiếu, trở về Anh, vĩnh viễn không can thiệp vào chuyện này nữa, cậu sẽ cân nhắc.
- ...Được.
Tống Thần thực sự bất lực, toàn bộ tài nguyên, nhân lực mà anh sử dụng đều là của Dụ Ngôn cho, nếu Dụ Ngôn muốn thu hồi lại, chỉ cần một câu nói là đủ. Dù anh có năng lực lại thế nào? Anh còn quá trẻ, năng lực chưa đủ, trong tay cái gì cũng không có, cho nên, nếu muốn bảo vệ Hạ Tiếu, anh chỉ còn cách đánh cược. Dùng toàn bộ những gì anh có để đánh cược.
Hạ Tiếu, mong em một đời an yên.
-------------------
Ưattpad_arthan_
Tự dưng đọc lại chương này tớ bị xúc động í, suýt nữa thì khóc :<
Tớ biết các cậu muốn chửi Tống Thần lắm nhưng không biết nên chửi kiểu gì =))))