Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Người Là Nốt Chu Sa Trên Ngực Trái

Happy Valentine Day!!! 

Kiểu tớ cũng muốn up chương mới tặng mọi người ý, nhưng mà chương tiếp theo khó viết quá, tớ vẫn đang đọc case của ông Đinh La Thăng để lấy thêm kiến thức, với cả dạo này tớ cũng đang bận tìm trọ trên Hà Nội nữa, cho nên chỉ lên đây tán nhảm với mọi người thôi :>

Chúc các cậu có lễ Valentine thật vui nhaaa!! Chúc mừng hơi sớm xíu tại mai tớ học ca 1 từ 6h45 nên phải đi ngủ sớm :<

Ai có bồ thì đi chơi với bồ còn ai không có bồ thì ở nhà đọc truyện với tớ!! Hôm trước tớ đã may mắn gặp được tác phẩm "Cây Olive màu trắng", tớ dành nguyên ngày để đọc và khóc lên khóc xuống, khóc muốn trầm cảm luôn, nên tớ cũng muốn lan tỏa năng lượng này tới các cậu :>

Nói vậy thôi chứ truyện hay lắm, tớ bắt đầu đọc đủ thể loại sách từ năm 7 tuổi, đọc ngôn tình cũng được 8 năm, nhưng đây là lần đầu tiên đọc bộ truyện để lại nhiều cảm xúc như vậy, nên muốn lên đây review cho mọi người cùng đọc.
***

Tên truyện: Cây Olive màu trắng

Thể loại: hiện đại, bối cảnh chiến tranh, phóng viên chiến trường x quân nhân, song xử, ngược, kết HE hoặc SE (tuỳ cảm nhận của mỗi người).





Nhân vật chính: Lý Toản, Tống Nhiễm

Tỷ lệ người với người có duyên gặp gỡ là một phần bảy tỷ. Trong tỷ lệ hiếm hoi ấy, trong vài tích tắc ngắn ngủi trước khi quả bom phát nổ, số phận của nữ phóng viên Tống Nhiễm và chuyên gia gỡ bom Lý Toản bỗng gắn chặt với nhau bằng một sợi dây chỉ đỏ.

Trải qua những phút giây hiểm nguy cận kề, những thời khắc tưởng chừng tất cả có thể nổ tung trong chớp mắt, hay khi bóng ma tâm lý bủa vây, họ vẫn luôn lặng lẽ dìu đỡ, chở che cho đối phương.

Trên mảnh đất bạc màu vì bom đạn anh chỉ cho cô thấy một cây olive trắng. Màu trắng đó tương trưng cho bi thương, mất mát, nhưng cũng chính là màu của dịu dàng, thuần khiết, như chính tình yêu của họ.
"Cây olive trắng dưới bầu trời sa mạc xanh trong, còn họ ở bên nhau, chứng minh rằng mọi chuyện không phải một giấc mộng."

***

Review:

Nam chính là quân nhân, nữ chính là phóng viên, truyện lấy bối cảnh nội chiến ở một đất nước giả tưởng, được lấy cảm hứng từ cuộc nội chiến năm 2011 ở Syria.

Đầu tiên, nói về bối cảnh của truyện, tớ phải công nhận tác giả đã chọn một đề tài khá khó nhằn: đề tài chiến tranh, đây là đề tài mà có lẽ cả đời tớ cũng không thể viết được một quyển ra hồn. Tớ đã đọc khá nhiều tác phẩm, tài liệu, báo chí viết về chiến tranh từ nhỏ, bởi vì ông tớ là bộ đội nên tớ cũng hay được ông kể chuyện thời chiến cho nghe, và tớ phải công nhận, toàn bộ những gì về chiến tranh được tác giả mô tả trong truyện đều cực kỳ thật, thậm chí cả những nỗi đau và ảnh hưởng do chiến tranh để lại với người lính may mắn sống sót cũng y như những gì tớ từng được kể. Có thể nói tác giả đã truyền tải cực kỳ tốt thông điệp của bản thân và xây dựng lên được những nhân vật, những tình huống vô cùng thật, vô cùng xuất sắc.
Nhân vật chính cũng chỉ là những con người rất đỗi bình thường, tính cách không hề nổi trội, "bình dị như một cảnh nền". Nam chính là quân nhân, ôn hòa lương thiện, nữ chính là phóng viên, dịu dàng trầm tính. Tác giả tâm sự lúc đầu chị ấy muốn xây dựng nam chính "hiên ngang ngông cuồng", nữ chính "gợi cảm ngang ngược", cuối cùng, bỏ đi tất cả cá tính gai góc và thu hút, tác giả lựa chọn A Toản và Nhiễm Nhiễm dịu dàng nhất, bình dị nhất, nhưng lại khiến cho tớ không thể nào quên được.

Tình cảm của nam nữ chính phát triển rất tự nhiên, phần lớn bối cảnh truyện vẫn là ở trong chiến tranh (nội chiến nước D, nam chính chủ động muốn sang chống khủng bố), đan xen với cuộc sống thời bình (ở Trung Quốc), tình huống truyện được kiểm soát rất tốt, lúc thì bình bình đạm đạm, sau đó từ từ đẩy lên cao trào, tất cả đều vô cùng hợp lý và xuất sắc. Với bản thân tớ, tác phẩm này hoàn hảo từ đầu truyện đến kết truyện, từ nhân vật phụ nhỏ bé nhất cho đến nhân vật chính.
Có lẽ mỗi người sẽ có một cảm nhận riêng, đối với tớ bộ truyện này rất đau lòng, vừa day dứt vừa ám ảnh, kết HE hay SE tùy cảm nhận mỗi người, nhưng tớ nghĩ kết HE. Đây là câu truyện dịu dàng và bi thương nhất mà tớ từng được đọc, chỉ cần vừa nghĩ đến liền không kìm được rơi lệ, cảm giác đau như thể đấy là nỗi đau của chính mình.

Bản thân tác giả cũng đã nói thế này:

"Viết xong tác phẩm này, chính bản thân tôi cũng có chút nhói lòng. Nói thế nào nhỉ, cảm giác giống như đã... trao hết tất cả tình yêu, bi thương và dịu dàng của mình vào câu chuyện này."

Lời khuyên là các cậu đừng nên đọc cmt trong các trang web, cũng đừng đọc spoil, chỉ đơn giản đọc tác phẩm và từ từ khám phá thôi, đảm bảo không phí thời gian đọc đâu.

Tớ đọc xong bộ này lúc 2h sáng, vừa nghĩ đến nhân vật chính vừa khóc, cảm xúc lẫn lộn, nhưng nhiều hơn là sự đau lòng. Tớ nghĩ tớ không đủ can đảm đọc lại lần hai, nhưng đây là bộ truyện nên đọc một lần trong đời, đọc xong nghiệm ra nhiều thứ lắm, và tớ cũng nhận ra là truyện của tớ vẫn còn non tay và sáo rỗng như thế nào =(((
 "Cây Olive màu trắng" không chỉ đơn giản là một câu truyện tình, và cần đọc từ từ để cảm nhận.

------------------

Ôi Valentine mà giới thiệu tác phẩm buồn như thế cũng hơi có lỗi, bonus cho các cậu tí hint của cp Bạc Vũ - Hạ Tiếu nàyy

Ưattpad_arthan_

Bạc Vũ bất lực xách Hạ Tiếu sang bên cạnh, cướp lấy muỗng pha sữa trên tay cô. Hắn thuần thục múc sữa vào bình, khóe mắt liếc nhìn Hạ Tiếu đang bĩu môi đứng cạnh, cảm thấy có chút dở khóc dở cười.

- Nhờ cậu đi pha sữa cho Bạc Ly, cuối cùng cậu ngồi dưới bếp ăn vụng sữa bột. Cậu bao nhiêu tuổi rồi hả?

Hạ Tiếu di di mũi chân xuống sàn, nhỏ giọng lẩm bẩm:

- Nhưng mà nó ngon lắm ý... Người ta trông con cho cậu suốt ngày, thế mà có miếng sữa bột cũng keo kiệt...

- ...Ngày mai tớ mua cho cậu cả hộp riêng được chưa?
- Thôi khỏi, cậu không hiểu được niềm vui của việc ăn vụng đâu.

Bạc Vũ khẽ cười, cũng không muốn so đo với cô. Hắn vươn tay cầm lấy thìa nhỏ trên giá, vừa khuấy sữa vừa trêu chọc cô:

- Tổng giám đốc Thẩm không chịu trả lương cho cậu hay sao mà cậu phải đến nhà tớ ăn tranh sữa bột với con trai tớ thế?

Hạ Tiếu mở hộp sữa Bạc Vũ vừa đóng lại ra, lấy muỗng múc một ít sữa bột cho vào miệng, than thở:

- Đúng rồi đấy, anh ấy chỉ biết bóc lột tớ thôi, ngày nào cũng bắt tớ làm quần quật từ 9h sáng đến 7h tối mới được về, về đến nhà rồi còn gọi điện bắt tớ tăng ca cơ.

Bạc Vũ đóng nắp bình sữa lại, nhướn mày nhìn cô:

- Vậy sao tớ dụ mãi cậu vẫn không chịu sang công ty tớ làm? Đãi ngộ bên tớ đảm bảo không kém hơn ông anh họ của cậu đâu, quan trọng là tớ không bắt cậu tăng ca, cũng không để cậu ra ngoài tiếp khách, cậu không cân nhắc một chút à?
Hạ Tiếu cầm lấy bình sữa trên tay Bạc Vũ, cô lướt qua hắn chạy lên tầng, trả lời vọng lại:

- Nhưng mà Thuận Viễn có gần 30% cổ phần của tớ đó, tớ không yên tâm chạy sang công ty khác đâu... Bạc Ly ơi dì pha sữa cho con xong rồi nè ~

Bạc Vũ bật cười nhìn theo bóng lưng Hạ Tiếu, chậm rãi bước theo cô đi lên tầng. 

Có cô ở đây thật tốt.
 

Nhấn Mở Bình Luận