Hạ Tiếu im lặng nhìn Tống Thần đang cẩn thận đặt chân cô lên đùi, tỉ mỉ giúp cô xoa bóp chân, đột nhiên nhịp tim bắt đầu tăng tốc. Cô rối rắm nhìn Tống Thần một lúc lâu, sau đó dè dặt lên tiếng:
- Tống Thần, tớ bảo này...
Tống Thần không ngẩng đầu lên:
- Ơi?
Hạ Tiếu cắn cắn môi:
- Tớ vừa phát hiện ra một chuyện...
- Ừ?
Hạ Tiếu nhìn ra ngoài cửa sổ, cô khẽ hít một hơi thật sâu, nói nốt:
- Hình như tớ thích cậu mất rồi.
Tống Thần dừng động tác trên tay, kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Hạ Tiếu:
- Sao cơ?
Hắn tưởng mình nghe nhầm.
Hạ Tiếu quay đầu lại, cô nhìn sâu vào mắt cậu, thẳng thắn nói:
- Tớ nói, tớ thích cậu. Cậu có thích tớ không?
Thực ra Hạ Tiếu đang đánh cược, sau khi xác định rõ tình cảm của mình, cô có 2 sự lựa chọn, nói ra hoặc âm thầm giữ kín. Cô không phải tuýp con gái sẽ đi thích thầm người khác, tìm cách làm bạn với người ta, sau đó nhìn người ta ở bên cô gái khác, rồi âm thầm chịu đau khổ một mình.
Nếu nói ra, sẽ có 3 khả năng xảy ra, nếu may mắn, người kia trùng hợp cũng thích cô, vậy thì quá tốt rồi. Nếu không may, cậu ấy không thích cô nhưng không bài xích tình cảm của cô, vậy thì cũng không sao cả, từ từ theo đuổi là được. Khả năng tệ nhất, đó là đến bạn bè cũng không làm được nữa.
Cô không thích làm bạn với người mình thích, rồi âm thầm ở đằng sau chúc người ta tìm được hạnh phúc, đấy không phải tác phong làm việc của cô. Hơn nữa, mặc dù không biết Tống Thần có thích cô hay không, nhưng cô có thể khẳng định cậu ấy không ghét cô. Khả năng tỏ tình thành công là 50%, dù cậu từ chối, cô vẫn có thể tiếp tục theo đuổi cậu, dù sao cái danh bạn gái vẫn còn đấy, cô hoàn toàn có thể thoải mái loại bỏ đối thủ.
Hạ Tiếu cẩn thận quan sát Tống Thần, cố gắng không bỏ lỡ bất kỳ một biểu cảm nào trên khuôn mặt cậu. Ánh mắt Tống Thần nhìn cô quá phức tạp, Hạ Tiếu có thể nhìn ra được sự kinh ngạc, một chút sự vui mừng, nhưng nhiều hơn cả là sự do dự và kháng cự. Cô rũ mắt, cố gắng nở nụ cười:
- Cậu không thích tớ cũng không sao, nhưng xin cậu đừng tránh mặt tớ, cũng đừng ghét bỏ tớ, đừng không quan tâm đến tớ nữa. Tớ sẽ không chịu được mất.
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nói xong những lời này, cô vẫn không nhịn được mà cảm thấy trái tim đau nhói, cảm giác khó thở như thể có một tảng đá lớn đè nặng lên ngực, khiến cô khó chịu đến muốn khóc.
Tống Thần sững người, hắn im lặng một lúc lâu, sau đó vươn tay nâng mặt Hạ Tiếu lên, ép cô nhìn thẳng vào mắt mình. Vành mắt cô đã hơi đỏ lên, đôi mắt ướŧ áŧ long lanh nước, khiến tim hắn mềm nhũn. Tống Thần dịu dàng vuốt ve khuôn mặt của cô, thở dài:
- Làm sao mà tớ có thể không quan tâm đến cậu được chứ?
Hạ Tiếu vươn tay bắt lấy tay Tống Thần, áp lên má cô, nhỏ giọng hỏi:
- Vậy tớ có thể theo đuổi cậu được chứ?
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!