Ngày thứ 2 của hội thao, cả một buổi sáng Hạ Tiếu quay cuồng bận rộn với việc hậu cần bên lớp mình, lúc công việc gần xong đã quá trưa.
Ăn trưa xong, Tiêu Vi kiểm kê lại công việc một chút, sau đó thông báo với mọi người:
- Các hạng mục thi đấu lớp mình đăng ký đều đã xong rồi, chiều nay chỉ còn một trận bóng rổ với 12-7 nữa thôi, mọi người nghỉ ngơi sau đó bắt đầu thu dọn luôn cho nhanh, còn những ai được phân công hỗ trợ nước và khăn thì chuẩn bị mang ra sân bóng rổ số 2 nhé. 15h30' sẽ bắt đầu, nhớ qua cổ vũ cho lớp mình đấy!
- Rõ!
- Okay.
...
Lúc nhóm Hạ Tiếu ra đến sân bóng rổ số 2 đã là hơn 15h. Sân bóng rổ số 2 không có mái che, đã cuối tháng 10 nhưng nắng vẫn chói chang, các cô bị phơi nắng đến gương mặt đỏ bừng, mồ hôi cũng bắt đầu chảy ra.
Các bạn nam tham gia thi đấu vừa nhìn thấy các cô khệ nệ bê đồ liền chạy đến giúp đỡ, mang đến chỗ có bóng râm.
- Cảm ơn các cậu nhé!
- Cảm ơn nha, may là có các cậu tới giúp.
- Chuyện nên làm mà, đứng khách khí.
- Không có gì đâu.
Mọi người khách sáo cảm ơn vài câu, các bạn nam chưa bắt đầu thi đấu nên ở lại hỗ trợ các cô bày biện đồ đạc ra.
Nhìn thấy Hạ Tiếu vậy mà cũng có mặt ở đây, các nam sinh hai mắt đều sáng rực, nhưng không ai dám bắt chuyện với cô.
Trần Dương là người phá vỡ cục diện bối rối:
- Không phải cậu bị què chân à? Sao lại chạy đến đây rồi?
Hạ Tiếu bất lực nhìn cậu ta:
- Trông tớ giống bị què lắm à?
Trần Dương mặt dày cười:
- Haha không giống lắm. Nhưng mà bình thường không phải cậu đều ở khu vực tập kết của lớp à? Sao tự dưng lại chạy qua đây cổ vũ thế?
Tiểu Nghiên bên cạnh che miệng cười:
- Còn không phải vì 12-7 có ai đó sao?
Hạ Tiếu lườm Tiểu Nghiên 1 cái, im lặng không nói. Tất cả mọi người đều hiểu ý liếc nhau, trong lòng đều minh bạch.
Tống Phúc nửa thật nửa giả nói:
- Lát nữa cậu đừng có phản bội quân mình, theo phe quân địch, chạy qua bên đấy cổ vũ đấy.
Hạ Tiếu cũng cười:
- Tớ giống người sẽ làm ra chuyện đáng khinh như thế sao?
Mọi người trăm miệng một lời:
- Giống!!
- ...
Bảo bảo tổn thương nhưng bảo bảo không nói :<
Hạ Tiếu vừa giúp mọi người bày biện vừa lơ đãng liếc sang khu vực 12-7, ngay lập tức, cô nhìn thấy Tống Thần đứng giữa đám người, cực kỳ nổi bật. Cậu mặc đồng phục bóng rổ, cẳng chân thon dài và bắp tay cân xứng, hữu lực hoàn toàn bại lộ trong không khí, dáng người cậu rất đẹp, lại thêm ưu thế chiều cao, chỉ cần tùy ý đứng đấy cũng có thể khiến cho những người xung quanh lu mờ. Ừm, phải, Hạ Tiếu đã hoàn toàn bỏ qua Bạc Vũ cũng đang đứng ngay cạnh Tống Thần.
Tống Thần vô thức nhìn sang khu vực 12-1 thì bắt gặp ánh mắt Hạ Tiếu cũng đang nhìn về phía này, cậu cố kìm lại bước chân muốn chạy ngay đến chỗ cô, mỉm cười vẫy tay với cô. Nụ cười bất ngờ của Tống Thần làm đám con gái xung quanh la hét chói tai, Hạ Tiếu cũng bị nụ cười ấy làm cho choáng váng, cô loạng choạng ngã vào người Tiêu Vi bên cạnh.
Tiêu Vi hết hồn đỡ lấy Hạ Tiếu:
- Cậu bị làm sao thế?
Hạ Tiếu nghiêm túc nhìn cô ấy:
- Tớ biết thế nào là nhất tiếu khuynh thành rồi!
Tiêu Vi ngơ ngác nhìn Tiểu Nghiên cầu cứu. Tiểu Nghiên hất đầu về phía 12-7, thở dài:
- Đâu có ai là người bình thường khi yêu.
Tiêu Vi nhìn theo hướng Tiểu Nghiên chỉ, ngay lập tức hiểu ra mọi chuyện. Cô ghét bỏ đẩy Hạ Tiếu ra, khinh bỉ:
- Đồ dở hơi.
.
.
.
Còn 5 phút nữa trận đấu chính thức bắt đầu. Trời chiều vô cùng nắng gắt, sân vận động số 2 vừa nhỏ vừa không có mái che, thế mà số lượng các em gái đến xem bóng rổ càng lúc càng tăng. Lần này Phó Dịch có việc đột xuất bên Hội học sinh, còn Hoắc Trì bị chấn thương từ trận bóng ngày hôm qua, bây giờ Tô Mạt đang ở phòng y tế chăm cậu ta, cho nên cả hai người đều không thể tham gia thi đấu được. Mất đi hai main visual kiêm lực lượng chủ lực, khí thế của lớp Hạ Tiếu giảm hẳn.
Sau tiếng còi dài, trận đấu bắt đầu. Tống Phúc 12-1 đang dẫn bóng.
Tống Phúc khéo léo lách qua 2 tuyển thủ của 12-7, cậu vừa giơ tay truyền bóng cho Trịnh Đạc thì bị Bạc Vũ chặn được. Bạc Vũ nhìn 2 người 12-1 trước mặt, làm động tác giả dẫn bóng về bên trái, sau đó xoay người nhém bóng cho Tống Thần. Vị trí xung quanh Tống Thần rất trống, cậu dễ dàng tiếp được bóng, dẫn thẳng về trụ bóng của 12-1, bật lên, dùng một tay úp bóng vào rổ.
12-7 dẫn trước.
Tiếng con gái hét chói tai vang lên. Hạ Tiếu nhìn thấy Tống Thần ghi bàn thì kích động cực kỳ, nhưng cô vẫn nhớ ra mình đang ở phe 12-1, rén không dám hô lên.
Động tác úp rổ này đám con trai nhìn thì không có cảm giác gì, nhưng với các nữ sinh thì quả thực chỉ có một từ để hình dung: ngầu!
Các em gái đến đây chủ yếu để xem Bạc Vũ và Tống Thần, tiếng cổ vũ cho 12-7 vô cùng khí thế, vang vọng khắp sân vận động, hoàn toàn át đi tiếng cổ vũ cho 12-1.
Tống Phúc hừ lạnh:
- Đúng là một đám nông cạn chỉ biết nhìn bề ngoài.
Lập Dương vỗ vai cậu ta an ủi:
- Con gái bây giờ là vậy mà.
- Không thể để cho đám 12-7 đắc ý được!
- Đúng, cố lên!
.
.
Hết hiệp 1, 12-7 dẫn trước, tỉ số 22-18.
Hiệp 2, 12-7 tiếp tục dẫn trước, 20-17, được nghỉ giữa hiệp 15'.