Nhìn không khí nặng nề trong lớp, Hạ Tiếu kìm nén không chạy sang bên 12-7 tìm Tống Thần. Cô cẩn thận chuẩn bị nước đường glucozo, đưa cho từng người, sau đó nhỏ giọng cổ vũ cả đội. Có mĩ nữ an ủi, tinh thần các bạn nam cũng bắt đầu tốt hơn.
Gần hết giờ nghỉ, Phó Dịch thu xếp xong việc bên Hội học sinh, kịp thời chạy đến hỗ trợ. 12-1 thay người, Phó Dịch thay cho Trần Dương, đứng vị trí hậu vệ dẫn bóng.
Có thêm Phó Dịch, khí thế của 12-1 tăng hẳn lên, vừa vào trận đã dẫn trước 2 điểm.
Bên 12-7 cũng bắt đầu gấp gáp hơn, Lý Đình 12-7 đang là người dẫn bóng. Vừa sang được đến bên sân của 12-1, Lý Đình đã bị Phó Dịch chặn lại. Phó Dịch dễ dàng cướp được bóng, chuẩn bị ném thì quả bóng trên tay bị Tống Thần cướp mất, cậu khéo léo lách qua 2 tuyển thủ 12-7 đang chặn trước mặt, bật lên, nhém bóng thẳng vào rổ. 3 điểm!
Tiếng hò reo lại tiếp tục vang lên.
Tống Thần không kìm được liếc mắt nhìn về phía Hạ Tiếu, lúc này cô đang lo lắng nhìn chăm chú về phía đội 12-1, đến một ánh mắt cũng không dành cho hắn. Tâm trạng của hắn nháy mắt trở nên suy sụp. Giữa một rừng tiếng kêu gào cổ vũ cho hắn, không hề có tiếng của cô.
Hiệp thứ 3, tỉ số 18 – 23, 12-1 dẫn trước.
Đến hiệp thứ 4, tình hình có vẻ căng thẳng. Hạ Tiếu mặc kệ tất cả, hét to cổ vũ cho đội của lớp mình. Tiểu Nghiên còn viết hẳn lời cổ vũ cho từng người ra giấy, đưa cho Hạ Tiếu đọc:
- Phó Dịch, cậu là tuyệt nhất!
- Trịnh Đạc, cậu thực sự rất đẹp trai!
...
Hạ Tiếu cảm thấy xấu hổ gì đó chỉ là mây bay, cô cố gắng hét thật to cổ vũ cho từng người một, giọng nói vừa ngọt vừa trong vậy mà có xu hướng át cả tiếng hò reo của bên 12-7. Đám nam sinh 12-1 được hoa hậu học đường đọc tên mình cổ vũ thì phấn khích cực kỳ, tinh thần tăng vọt, nhanh chóng dẫn trước mấy bàn.
Bên 12-7, bầu không khí có vẻ vô cùng nặng nề, mà áp lực ấy đến từ Tống Thần và Bạc Vũ. Nghe Hạ Tiếu ngọt ngào hô to tên của từng người một bên 12-1, đến một ánh mắt cũng không thèm cho bọn hắn, sắc mặt Tống Thần và Bạc Vũ nháy mắt trở nên âm trầm.
Mọi người kinh ngạc phát hiện, hai hậu vệ của 12-7 vậy mà trở nên cực kỳ hung hăng, động tác bắt đầu vừa mạnh bạo vừa tàn nhẫn, góc độ truyền bóng cũng vô cùng xảo quyệt. Hạ Tiếu cổ vũ cho đội cô hăng hái bao nhiêu, hai người kia liền càng ra sức hành hạ 12-1 bấy nhiêu, đến Phó Dịch cũng cảm thấy có chút chống đỡ không được.
Hiệp cuối cùng, 12-7 dẫn trước, 26-22.
Kết quả chung cuộc không cần nói cũng biết, 12-7 thắng đậm.
Thực ra 12-1 không quá quan trọng kết quả, dù thua có hơi tức giận nhưng thực lực không bằng người thì biết làm sao, bọn họ chỉ có thể vui vẻ chấp nhận.
Hạ Tiếu chạy tới an ủi mọi người vài câu, thấy các cậu ấy tâm trạng đều không tệ, lúc này cô mới yên tâm.
Nhìn Hạ Tiếu cứ mãi thấp thỏm nhìn về phía 12-7, Tiểu Nghiên phì cười:
- Ở đây hết việc rồi, cậu thích đi đâu thì đi mau, đến hồn vía cũng bay hết sang bên kia rồi kìa.
Mọi người cũng trêu chọc Hạ Tiếu vài câu, cô đỏ mặt cảm ơn mọi người, sau đó cầm 2 chai nước và khăn sạch, chạy sang bên 12-7.
Hạ Tiếu vừa đến nơi thì nhìn thấy Bạc Vũ đang được một đám con gái vây quanh, nghĩ nghĩ một chút, cô giơ tay lên vẫy cậu ta. Dù sao thì Bạc Vũ vẫn còn đang dỗi cô, cô vẫn nên đưa nước và khăn cho cậu ta trước, nhận hay không là chuyện của Bạc Vũ, nhưng có làm hay không lại là vấn đề của cô.
Bạc Vũ dễ dàng nhìn thấy Hạ Tiếu phía sau đám người, hắn nhếch môi tiến về phía cô, âm dương quái khí nói:
- Cậu vẫn còn nhớ có người bạn này cơ à?
Hạ Tiếu không ngờ Bạc Vũ vậy mà thật sự để ý đến mình, cô nhanh chóng nịnh nọt đưa chai nước và khăn sạch cho cậu, ngọt ngào cười:
- Cậu là bạn tốt nhất của tớ cơ mà, không nhớ cậu thì nhớ ai? Vừa nãy cậu chơi đỉnh lắm đó ~
Bạc Vũ hài lòng vươn tay nhận lấy khăn và nước Hạ Tiếu đưa, trước khi mở chai nước ra, hắn còn kháy đểu một câu:
- Tớ tưởng trong mắt cậu chỉ có "Phó Dịch cậu tuyệt lắm, Trịnh Đạc cậu đẹp trai lắm.." chứ? Vẫn còn tâm sức để ý đến kẻ hèn này cơ à?
Hạ Tiếu rất biết điều:
- Bạc Vũ cậu là tuyệt nhất ~ Siêu cấp đẹp trai luôn ~
Bạc Vũ vừa uống được ngụm nước thì bị sặc, da gà da vịt nổi hết cả lên:
- Gớm quá! Thôi đi tìm Tống Thần của cậu đi!
Hạ Tiếu cười hì hì:
- Thần thϊếp cáo lui ~
Bạc Vũ phẩy tay:
- Không tiễn.
.
.
(Truyện chỉ được đăng duy nhất trên truyenwk.com, nếu cậu vô tình đọc được bộ truyện này ở đâu đó, hãy về đây với tớ nhaa)
Hạ Tiếu nhìn mấy vòng nhưng vẫn không thấy Tống Thần đâu, đúng lúc này Lý Đình đi qua, cô vội kéo cậu ấy lại hỏi:
- Lý Đình, cậu có thấy Tống Thần đâu không?
Lý Đình suy nghĩ một chút, sau đó trả lời:
- Tớ nhớ hình như Tống Thần đi về phía vườn hoa đằng sau dãy nhà 5 tầng phía tây thì phải. Không hiểu sao lúc nãy trông cậu ấy đáng sợ lắm, bọn tớ định rủ cậu ấy ở lại ăn mừng chiến thắng mà cậu ấy từ chối, sau đó sầm mặt bỏ đi luôn.
Hạ Tiếu vội cảm ơn Lý Đình, sau đó cô ngay lập tức xoay người chạy về hướng vườn hoa phía tây, cố gắng đè nén cảm giác bất an trong lòng.