Giờ tan tầm đã tới khác xa với thường ngày ra về trong trật tự hôm nay trước cổng công ty tập trung rất đông người thậm chí còn có thêm một vài cánh phóng viên báo chí hình như đã sảy ra việc gì. Tôi cũng rất tò mà mà hòa nhập vào đám đông hóng náo nhiệt để rồi sực nhận ra họ bao quay hai người phụ nữ đang ngồi dưới đất ăn vạ. Ừm hình như là có hơi quen đã gặp ở đâu rồi thì phải, tôi cố gắng tìm kiếm trong kí ức vốn ít ỏi kết quả vẫn nhớ không ra cho đến khi cái giọng nói quen thuộc ấy cất lên.
“Khổ thân bọn tôi quá mà Doãn Hy sao con nỡ thành đạt mà vứt bỏ chúng ta. Người thân ruột thịt bà và cô đã nuôi con không lớn chắt chiu từng đồng một nuôi con ăn học cuối cùng con thành công rồi quay lại khinh chúng ta nghèo nhất quyết không nhận mặt. Làm ơn mọi người ở đây hay giúp đỡ chúng tôi, chỉ cần gặp mặt được con bé thôi cũng mãn nguyện”
Rất nhiều người nghe đến đây đều xì xào bàn tán về tôi nói xấu mắng chửi tôi thậm tệ nhưng thực chất đâu phải như vậy, quả nhiên là người ngoài cuộc vài ba lời vu vơ đã sớm tin sái cổ. Tôi đứng trong đám người nhìn về phía hai con người đang khóc sướt mướt chỉ cười khẩy, đến thật rồi quả thực không ăn được thì đạp đổ quyết tâm kéo tôi xuống cho bằng được.
Chuyện này tôi đã sớm có thể đoán trước danh tiếng sự nghiệp chắc tan hoang mất rồi, một người cố gắng trăm vạn kẻ đạp đổ. Cánh phóng viên chắc hẳn cũng do họ thuê đến. Dù sao không sớm thì muộn sự nghiệp cũng sẽ chẳng còn gì cố gắng của tôi sẽ đổ sông đổ bể, trong cái giới này chỉ cần mang chút tai tiếng cũng là dấu chấm hết. Trăm vạn người đang nhìn rồi sẽ có nhiều rất nhiều anh hùng bàn phím thỏa sức cào máy mắng chửi.
Từ trong đám người bà và cô đã nhanh chóng nhận ra tôi mà chạy đến phía nơi đang đứng nước mắt giàn giụa như thân lắm không bằng khiến cho không lạnh tôi cũng nổi hết da gà sởn gai óc.
“Doãn Hy con đây rồi đã bao năm không gặp con lớn hơn rồi, xinh đẹp quá không hổ là người nhà họ Bùi nhan sắc thượng thừa”. Truyện Ngôn Tình
Bàn tay của bà như muốn chạm vào tôi lúc này sự quan tâm này khiến tôi thật ghét bỏ nhanh chóng hát mạnh tay bà ta ra rồi hít một hơi thật sâu để trấn tĩnh.
“Ai là cháu của bà? Ai là người của nhà họ Bùi? Chúng ta không có quan hệ gì hết xin đừng tỏ ra thân thiết như vậy”
Tôi nhìn bà càng lúc càng thấy ghét tôi hận họ đến tận xương tủy có chết cũng không quên.
“Doãn Hy sao con nỡ lòng nào phủi sạch quan hệ, ta biết con giàu có ghét mấy loại người đê hèn như chúng ta nhưng không ngờ con lại cay độc đến như vậy”
Người đến xem càng lúc càng đông, quả nhiên không hiểu chuyện tôi nhanh chóng thành chung tâm tiêu điểm như cái gai trong mắt của bao nhiêu người. Từ kẻ vô tội thành người có tội. Có rất nhiều ánh mắt hướng về phía tôi mà phán xét săm soi, tôi có thể ngầm hiểu họ đang nghĩ gì chắc là một kẻ vô ơn.
Tôi cũng không cố giải thích vì hiểu rõ làm vậy chỉ khiến việc thêm rối rắm. Dù nói thế nào cũng có tin tôi đâu vậy giải thích như vô bổ. Tôi chỉ cần những người coi trọng tin tưởng mình là đủ. Mặc kệ đời nghĩ gì.
“Tôi biết bây giờ nói gì mọi người ở đây cũng chẳng tin vậy thì tôi cũng không muốn giải thích nữa nó rất vô nghĩa, còn bà và cô bớt giả tạo lại giùm”