Anh tiến đến bên cạnh cô, Cố Lưu thấy vô cùng hài lòng, ông ngồi xuống ghế sô pha, chờ đợi.
Tiếng nhạc vang lên.
Cố Thiên Sơn chủ động nắm lấy tay Lục Mỹ Đình, nét mặt anh vẫn lạnh căm, còn cô hơi hoang mang.
Cô lắp bắp, nhìn anh với vẻ lo lắng.
“Tôi thật sự là không biết nhảy.”
Cố Thiên Sơn không có chút cảm xúc trên mặt.
“Yên tâm.”
Nhạc vang lên, cả người anh đung đưa theo tiếng nhạc, Lục Mỹ Đình cũng nhẹ nhàng uyển chuyển theo.
“Tôi thật sự là…”
Cô nói chưa hết câu, anh đã ra hiệu cho cô im lặng.
Mọi người đang nhìn vào cô và anh, khuôn mặt cô đỏ ửng.
Cố Thiên Sơn trước giờ đã khiêu vũ rất nhiều lần, cả người vô cùng uyển chuyển, anh nhìn cô gái trước mặt, tim đập mạnh.
Tiếng nhạc du dương, anh ôm lấy eo cô, nắm chặt tay cô, ngoài mặt vẫn bình tĩnh nhưng nội tâm cả hai lại dậy sóng.
Nhạc dừng lại, anh ôm lấy eo cô.
“Oa, hay quá.”
Mọi người đều trầm trồ trước màn khiêu vũ của hai người bọn họ, Cố Thiên Sơn vẫn nắm chặt lấy eo cô, anh bị hút hồn bởi đôi mắt to đen láy, đôi môi cô khép hờ.
Cô nói nhỏ nhẹ.
“Này, anh không định thả tôi ra sao?”
Cố Thiên Sơn nhìn xuống tay mình, anh đang giữ chặt lấy cô, anh bất giác đỏ mặt, thả tay ra khỏi người cô.
“À, tôi quên.”
Cố Lưu vỗ tay, nhìn sang hai người bọn họ.
“Hai con đúng là tâm đầu ý hợp đó.”
Cố Thiên Sơn nhìn sang, anh hiểu rõ bố anh sẽ nói gì tiếp theo.
“Bố, chỉ là khiêu vũ thôi mà.”
Tít Tít.
Đồng hồ đã điểm mười giờ tối.
“Thôi muộn lắm rồi, tụi con mau đi ngủ đi.”
“Dạ.”
Lục Mỹ Đình đưa Tiểu Bối lên lầu.
“Tiểu Bối, lên thay đồ rồi đi ngủ thôi.”
“Hôm nay Tiểu Bối muốn ngủ với cô cơ.”
Lục Mỹ Đình bế Tiểu Bối trên tay, hôn vào trán Tiểu Bối.
“Được rồi, tối nay cô sẽ kể chuyện cho Tiểu Bối nghe.”
“Oa, thích quá.”
Tiểu Bối cùng Lục Mỹ Đình đi lên lầu.
Lúc đi ngang qua phòng Cố Thiên Sơn, thấy cửa anh vẫn chưa khép, cô nhìn vào trong.
“Chưa thay đồ đã ngủ rồi sao?”
Cô bĩu môi rồi đi về phòng, cùng Tiểu Bối đánh răng thay quần áo rồi đi ngủ.
Cô kể chuyện cho Tiểu Bối nghe, cô bé nghe xong, liền chìm vào giấc ngủ ngon lành.
Trời đã về khuya.
Lục Mỹ Đình nhớ lại bản thân bị tên nhà giàu kia cưỡng hôn giữa thanh thiên bạch nhật mà vô cùng đau lòng.
Cô quay lưng lại với Tiểu Bối, gối lên tay, cô nhắm nghiền mắt, hai hàng nước mắt từ từ lăn dài trên gò má, nóng hổi.
Cô không ngờ nụ hôn đầu của mình lại bị tên khốn đó cướp lấy, một kẻ không quen không biết.
Cô nằm suy nghĩ bâng quơ rồi dần chìm vào giấc ngủ.
Những tia nắng len qua khe cửa sổ, rọi vào phòng.
Lục Mỹ Đình tỉnh giấc, cô vươn vai, nhìn sang bên cạnh, cô bất giác mỉm cười, ngắm nhìn khuôn mặt bầu bĩnh của Tiểu Bối.
“Tiểu Bối thật giống mình, từ nhỏ đã không nhận được tình cảm của mẹ, lần này mình sẽ đối xử với Tiểu Bối thật tốt, để con bé không cảm thấy thiếu thốn tình mẫu tử.”
Lục Mỹ Đình thầm nghĩ, cô nhẹ nhàng vén mái tóc tơ suôn mượt, rồi mỉm cười.
Tiểu Bối từ từ mở mắt, nhìn thấy cô Tiểu Bối liền chui vào vòng tay cô, cảm nhận hơi ấm từ cô.
“Chào buổi sáng Tiểu Bối.”
Tiểu Bối nói nhỏ nhẹ, giọng vẫn còn ngái ngủ, mắt vẫn nhắm hờ.
“Chào buổi sáng cô Mỹ Đình.”
Lục Mỹ Đình hôn lên trán Tiểu Bối, lần này cô cảm nhận rõ tình cảm mình dành cho Tiểu Bối có phần tăng lên.
“Tiểu Bối, cô giúp con chải tóc.”
Một lúc sau, Lục Mỹ Đình đã chải tóc gọn gàng cho Tiểu Bối, cùng Tiểu Bối xuống nhà ăn sáng.
Mấy hôm nay, chị gái về nhà chồng, không về được tiệc kỷ niệm của bố mẹ, nên sáng nay về sớm.
Lục Mỹ Đình vừa bước xuống bếp, đã thấy chị gái Cố Thiên Sơn, cô mỉm cười gật đầu.
Hạ Lan kéo lấy ghế.
“Hai cô cháu ngồi vào đây.”
“Dạ, con cảm ơn bác.”
Lục Mỹ Đình bế Tiểu Bối lên ghế, lấy chén bát để sẵn cho Tiểu Bối.
Đồ ăn vừa ra nóng hổi, cô đã cắt miếng vừa ăn đặt vào chén Tiểu Bối.
Mấy hôm nay ở lại đây, Hạ Lan để ý mọi việc, tức khắc thấy Lục Mỹ Đình vô cùng giỏi giang lại quan tâm Tiểu Bối, cả nhà cảm thấy hài lòng.
Nhân lúc Lục Mỹ đình đi lấy nước, chị gái Cố Thiên Sơn ghé vào tai Hạ Lan.
“Con bé này là bảo mẫu của Tiểu Bối mà mẹ đã nói sao?”
Hạ Lan gật đầu.
“Ừ, Lục Mỹ Đình, con bé chăm sóc Tiểu Bối rất chu đáo, ta thấy nó quả là người tốt.”
Chị gái Cố Thiên Sơn bĩu môi.
“Mẹ à, không biết được đâu, có khi nó cố gắng làm vậy lấy lòng bố mẹ hòng bước chân vô cái nhà này thì sao?”
Trước lời lẽ mỉa mai của con gái, Hạ Lan nhăn mặt.
“Không có đâu, đừng nói oan cho người ta, con mau ăn đi.”
“Mẹ à, dù gì con bé này cũng chỉ là bảo mẫu thôi, làm sao có thể…”
“Thiên Anh, con bớt nói đi được không.”
Hạ Lan nhăn mặt, Thiên An cũng không dám nói thêm.
Lục Mỹ Đình nãy giờ đi lấy nước đã nghe được những câu từ nặng nề của Thiên Anh, cô đứng nép sau cánh cửa, vẻ mặt vô cùng buồn bã, cô còn xém làm rơi ly nước trên tay.
Cô thở dài thườn thượt.
Ngay lúc này cô cảm thấy yêu thương con bé thật lòng, không hề có chút toan tính nhưng những lời lẽ kia lại khiến cô không cầm được lòng.
Cô bất giác quay người lại, thì đụng phải Cố Thiên Sơn.
“Anh…” Cô bất ngờ la lên.
Cố Thiên Sơn đã lấy tay che miệng cô kịp thời, anh đưa tay lên miệng ra hiệu cho cô giữ im lặng, cô khẽ gật đầu.
Anh kéo cô ra xa nhà bếp.
“Cô nghe hết rồi sao? Chị tôi cũng chỉ là nói mà không suy nghĩ, cô đừng để trong lòng làm gì.”
Anh nhìn sang vẻ mặt buồn bã của cô, trong lòng cũng lâng lâng một cảm giác khó tả.
“Tôi không bận tâm đâu, người khác nói gì tôi buồn một lát rồi quên ngay.”
Cố Thiên Sơn nhìn cô không chớp mắt.
“Mặt tôi dính gì sao?”
“Tôi có chuyện này muốn hỏi cô cho ra nhẽ.”