“Sau này, anh đừng đề cập tới chuyện này nữa, ông chủ và người làm không thể có bất cứ tình cảm gì hơn đâu.”
Cô nói xong, lách qua người anh, nhưng lại vấp phải miếng thảm dưới sàn nhà, cả người cô chao đảo, ngã xuống đất.
Trời vẫn tối om.
“Á.” Cô hét toáng lên.
“Lục Mỹ Đình, em không sao chứ?” Cố Thiên Sơn ngồi thụp xuống bên cạnh cô, anh choàng tay, đỡ cô dậy.
“Á, chân tôi đau quá, tôi không đứng dậy được.”
Cô không thể đứng thẳng lên được, tình hình quá bất ngờ, lại cúp điện.
“Cô ngồi đây đi, tôi đi lấy pin, sẽ nhanh chóng quay lại thôi, chờ tôi một lát.”
Cố Thiên Sơn nhăn mặt, dò dẫm trong bóng tối đi lấy đèn pin.
Tít.
Ánh sáng hướng về phía cô, anh đặt đèn pin lên bàn.
“Mỹ Đình, chân cô đau thế nào.”
Lục Mỹ Đình nhăn mặt, cô xoa chân:
“Đau lắm, hình như tôi bị trật khớp rồi.”
Cố Thiên Sơn đi lấy hộp sơ cứu vết thương, từng bước đi đều rất gấp, bây giờ đã khuya nên mọi người đều đã ngủ say giấc.
“Đây, đưa chân ra đi, tôi băng bó lại cho.”
Anh nhẹ nhàng cầm lấy chân cô, vặn nhẹ cho nó về vị trí, cô rên lên khe khẽ:
“Đau quá.”
“Ráng một xíu đi, làm vậy mới nhanh khỏi.” Anh dùng dầu nóng bôi vào chân cô, từng cử chỉ vô cùng nhẹ nhàng.
Anh cẩn thận băng bó cho cô.
“Xong rồi để tôi đưa cô về phòng.”
Cố Thiên Sơn choàng tay cô qua vai anh.
Anh đưa cô lên lầu, thấy cô đau lòng anh cũng đau nhói, anh dìu cô lên giường.
Anh chuẩn bị gối và chăn cho cô.
“Cô ngủ đi, tôi về phòng.”
Cô khẽ gật đầu.
Trời tối mịt.
Cánh cửa đóng lại, bước chân anh đi xa dần, cô kéo chăn trùm kín đầu, cô vốn dĩ là người rất sợ bóng tối.
“Thiên Sơn anh đâu rồi.”
Đùng.
“Á.”
Cô trùm chăn kín mít, nằm co ro, cô lại sợ tiếng sấm, cô bước xuống giường, cô ôm theo chăn, đi vào phòng Cố Thiên Sơn.
“Cố Thiên Sơn anh ngủ chưa?”
Không nghe thấy anh trả lời, cô mở cửa đi vào, nhẹ nhàng nằm lên giường, cạnh anh, cô mỉm cười, cảm thấy an toàn hơn bao giờ hết.
Lúc này, có điện trở lại, cô tròn xoe mắt, người đang nằm cạnh cô là Cố Thiên Sơn, cô khẽ mỉm cười, gối đầu lên tay, ngắm nhìn gương mặt anh, cô nói thầm, “Gương mặt này cũng không tệ, thảo nào anh ta đào hoa đến vậy.”
Gương mặt góc cạnh, sống mũi cao, đôi mày sắc bén, tất cả đều toát lên vẻ tổng tài không thiếu, ngay cả ngủ cũng không thể làm lu mờ.
Cô nhẹ nhàng đặt tay lên sống mũi anh, một đường thẳng tắp, anh bỗng mở mắt, nắm chặt lấy tay cô, anh bất giác mở to mắt.
“Tôi chỉ là sợ sấm nên mới định ngủ nhờ thôi.”
Anh nhìn cô một lượt, cô đang mặc đồ ngủ, lúc nãy cúp điện cô cũng không để ý là mình đang mặc gì.
“Cô mặc đồ ngủ, đi vào phòng tôi, tính dụ tôi sao?”
Lục Mỹ Đình đỏ mặt, cô cúi mặt xuống, tránh né ánh mắt của anh, liên tục thanh minh.
“Lúc nãy, trời mưa to, tôi sợ sấm, lại cúp điện nên…”
Anh mỉm cười, siết chặt lấy tay cô:
“Nên cô muốn vào đây ngủ với tôi?”
“Tôi thật sự là không có ý đó, nếu anh không thích tôi sẽ đi ngay.”
Anh nhìn xuống, trên người cô chỉ là một bộ đồ ngủ mỏng tanh, ánh mắt anh nhìn cô sắc lẹm, cô vội rụt tay lại, lấy tay che ngực.
“Anh định làm gì?”
“Ha ha, câu này tôi hỏi cô mới đúng, là cô vào phòng tôi mà.”
Lục Mỹ Đình đỏ mặt, cô ngồi bật dậy, mang theo chiếc chăn của mình.
“Tôi xin lỗi, tôi đi ngay đây.”
Cố Thiên Sơn níu lấy tay cô, thân hình mảnh mai nhỏ bé của cô nằm gọn trong lòng anh, cô trương to mắt nhìn anh.
Anh với tay lấy áo sơ mi, đưa cho cô.
“Này, mặc vào đi, trời lạnh thế này mà mặc phong phanh như thế.”
Cô cầm áo, nhanh chóng mặc vào.
“Ngủ lại đây đi.”
Lục Mỹ Đình ngượng ngùng, cô lắp bắp:
“Tôi…”
“Tôi không làm gì đâu, nằm xuống đây đi.”
Anh nói xong, nằm nép qua một bên, chừa một khoảng trống rộng cho cô, anh vỗ nhẹ lên nệm:
“Nhanh đi, muộn lắm rồi.”
Cô e dè nhưng cũng đi vào nằm cạnh anh.
Trời đã tạnh mưa, thời tiết se se lạnh, cả hai chìm vào giấc ngủ, cả đêm anh ôm cô ngủ.
Trời đã sáng, anh với tay lấy đồng hồ, mới là năm giờ sáng, nhưng sáng nay anh phải đi công tác nên cần dậy sớm chuẩn bị.
Anh nhìn sang cô vẫn còn đang ngủ, ngắm nhìn cô, anh cảm thấy tim mình thổn thức, “Ở nhà đợi anh nhé!”
Anh khẽ thơm lên trán cô, giây phút đó anh lại thấy tình cảm của mình dành cho cô hoàn toàn là thật, không phải nhất thời.
Anh bước xuống giường, đi ra ngoài, khép nhẹ cửa.
Anh lấy điện thoại, lục danh bạ tìm tên An Lâm.
“An Lâm, chuẩn bị xe đến biệt thự.”
Đầu dây bên kia An Lâm gấp gáp trả lời:
“Dạ, tôi đã chuẩn bị xong thưa Cố Tổng.”
Anh bỏ điện thoại vào túi, đi thẳng vào phòng thay đồ, anh tự tay gấp đồ đạ bỏ vào va li, chuẩn bị một bộ com lê, chải tóc rồi nhanh chóng rời khỏi biệt thự.
Mấy hôm nay anh đưa Tiểu Bối và Lục Mỹ Đình trở về nhà bố mẹ anh để tiện chăm sóc, lại gần trường của Tiểu Bối.
Anh vừa ra cổng, giai nhân đã vội chào:
“Dạ, chào cậu chủ, cậu chủ không ăn sáng sao?”
“Không, hôm nay tôi phải đi công tác, chuyển lời lại giúp bố mẹ tôi.”
Giai nhân nắm chặt hai tay đặt trước bụng, khép nép cúi đầu.
“Dạ, tôi nhớ rồi thưa cậu chủ.”
Brừm.
Một chiếc xe Porsche trắng đi vào biệt thự, người đàn ông mặc vest bước xuống xe là An Lâm, thấy Cố Thiên Sơn đứng sẵn chờ đợi, anh vội vàng cầm lấy vali, cúi đầu.
“Mọi việc đã chuẩn bị xong thưa Cố Tổng.”
“Đi thôi.”
Cố Thiên Sơn mặt mày lạnh căm bước vào xe.
Trong phòng Cố Thiên Sơn.
Lục Mỹ Đình thức giấc, cô vươn vai, vẫn chưa định hình là hôm qua mình đi vào phòng của Cố Thiên Sơn.
“Ưm, thật thoải mái.”
Bỗng nhiên cô nhìn vào chiếc đồng hồ đeo tay, cô mở to mắt, nhìn xung quanh.
“Đây là… phòng của Cố Thiên Sơn.”
Cô gõ nhẹ lên đầu.
“Ưm, hôm qua mình sợ quá lại làm liều rồi.”
“Cô bước xuống giường, vừa ra tới cửa lại gặp Hạ Lan đi ngang qua, bà bất giác mỉm cười, rồi đi ngay.
Cô đỏ mặt, biết những gì Hạ Lan nghĩ, cô vội thanh minh:
“Bác à, không phải như bác nghĩ đâu.”
Cố Hạ Lưu vừa đi vừa nói vọng lại:
“Con vào xem Tiểu Bối thế nào đi, rồi xuống ăn sáng.”
Lục Mỹ Đình đỏ mặt, ngượng ngùng đi vào phòng Tiểu Bối.