Lục Mỹ Đình nhăn mặt, trên mặt lộ rõ vẻ thất vọng.
“Cố Tổng nghĩ tôi điêu ngoa?”
Cố Thiên Sơn nhìn qua cửa sổ, vẻ mặt lạnh lùng, anh nâng tách trà, hớp một hơi.
“Đa số phụ nữ đều như vậy.”
Lục Mỹ Đình tức đến nghẹn, cô đỏ mặt tía tai nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh.
“Có gì không đáng tin chứ?”
Cố Thiên Sơn đứng dậy, anh cao đến nỗi Lục Mỹ Đình phải ngước lên nhìn.
“Được, An Lâm dẫn Tiểu Bối xuống đây.”
Một lúc sau, An Lâm đã đưa Tiểu Bối xuống dưới lầu, Tiểu Bối nhìn cô liền có thiện cảm, mỉm cười, Lục Mỹ Đình kéo cô bé vào lòng.
“Chị sẽ làm bảo mẫu chăm sóc em, em đồng ý không?”
Tiểu Bối khẽ gật đầu.
Tiểu Bối trước giờ không chịu người lạ chăm sóc, lần này gặp Lục Mỹ Đình lại cảm thấy vô cùng thân thiết.
“Được rồi, tôi sẽ sắp xếp cho hai người gặp nhau, sau đó tùy cô quyết định.”
Cố Thiên Sơn nhìn cô, ánh mắt vẫn nghi hoặc, nhưng vì Tiểu Bối đã thuận lòng nên anh cũng không mảy may nữa.
“Ngày mai đến đây, nhớ đến đúng giờ.”
Lục Mỹ Đình nắm lấy tay Tiểu Bối, mỉm cười rồi quay sang Cố Thiên Sơn.
“Tôi nhớ rồi, ngày mai tôi sẽ đến.”
Lục Mỹ Đình tạm biệt Tiểu Bối rồi đón xe rời khỏi căn biệt thự.
Lục Mỹ Đình về đến nhà, cô thở dài thườn thượt, nặng nề mở cửa.
Két.
Căn nhà nhỏ nằm trong hẻm, Lục Mỹ Đình sống với người chị gái Lục Mỹ Hà, nhưng chị gái lại ăn chơi trác táng, hai chị em khác nhau một trời một vực.
“Lại vứt đồ lung tung nữa rồi.”
Lục Mỹ Đình nhặt từng chiếc áo vứt đầy dưới sàn nhà, dép guốc ngổn ngang, cô đã quá quen thuộc với cảnh này.
“Chị à, chị lại nhậu nữa sao?”
Lục Mỹ Đình mở cửa phòng ngủ, mùi bia nồng nặc khắp phòng, chị gái cô đang nằm lăn lóc dưới sàn nhà, miệng lẩm bẩm.
“Uống đi, uống.”
Lục Mỹ Đình gõ tay lên trán mình, cô thở dài.
Lục Mỹ Hà đã bỏ học từ lâu, lại đi theo người xấu suốt ngày nhậu nhẹt, lên quán bar cặp với đại gia, Lục Mỹ Đình lại hoàn toàn khác.
Lục Mỹ Đình kéo chị gái lên giường, kéo lấy gối, đắp chăn rồi đóng cửa đi ra ngoài.
Lục Mỹ Đình mệt nhọc nằm dài lên ghế sô pha, nghĩ về buổi phỏng vấn lúc nãy.
“Hừm, thái độ anh ta như thế là có ý gì?”
Cô bật người dậy, kéo lấy túi xách, lấy điện thoại.
“Để xem anh ta có scandal gì không? Anh ta nổi tiếng như vậy mà.”
Cô gõ tên anh lên trang mạng google.
“Quả nhiên là có lùm xùm tình ái.”
Lục Mỹ Đình lướt đọc tất cả tin tức về Tổng giám đốc Cố Thiên Sơn, cô trố mắt.
“Gì thế này, anh ta đào hoa đến vậy sao?”
Lục Mỹ Đình nhăn mặt, cô cố gắng đọc hết những tin tức về anh.
“Anh ta trăng hoa như vậy, rõ ràng cũng không phải người tốt.”
Cô có chút lo lắng.
“Thôi kệ, tính sau vậy.”
Lục Mỹ Đình xuống bếp nấu ăn, gạt bỏ những suy nghĩ trong đầu. Lục Mỹ Hà chao đảo, bước chân nặng nề về phía Lục Mỹ Đình.
“Em gái, em còn tiền không?”
Lục Mỹ Đình quay sang nhìn chị gái.
“Chị lại cần tiền sao? Em lấy tiền ở đâu ra chứ?’
Lục Mỹ Hà lảo đảo, tiến lại gần ghế ngồi thụp xuống.
“Mày đúng là chẳng làm được tích sự gì, đi theo tao, tao cho mày ăn ngon mặc đẹp.”
Lục Mỹ Đình nhăn mặt.
“Em không thích.”
Lục Mỹ Hà đứng phắt dậy, cả người lảo đảo đi vào phòng ngủ.
“Chán chết.”
Lục Mỹ Đình nhăn mặt, cô cũng không còn tâm trí để nấu ăn, đổ hết tất cả đồ ăn rồi đi vào phòng ngủ.
Sáng hôm sau,
Reng reng.
Điện thoại cô reo lên, Lục Mỹ Đình nhấc máy, giọng vẫn còn ngái ngủ.
“A lô.”
Đầu dây bên kia có người to tiếng.
“Còn chưa chịu đến sao?”
Lục Mỹ Đình tròn xoe mắt, cô bật người dậy, nhìn vào đồng hồ.
“Chết thật, bảy giờ hơn rồi sao.”
Lục Mỹ Đình nhanh chóng chuẩn bị rồi đón xe đến nhà Cố Thiên Sơn.
Tại nhà Cố Thiên Sơn,
“Phù.”
Lục Mỹ Đình đứng trước cổng nhà của Cố Thiên Sơn, căn biệt thự to lớn và sang trọng vô cùng, làm cho cô choáng ngợp.
Chỉ cần đứng bên ngoài cũng nghe thấy mùi giàu có.
Cô đi vào trong, vừa tới đã có người đứng chờ sẵn, cô tiến vào trong.
Quản gia Hà cúi người, niềm nở.
“Cô chủ đang ở trên phòng, mời cô đi theo tôi.”
Lục Mỹ Đình theo chân quản già Hà lên phòng.
Cốc cốc cốc.
“Cô chủ, bảo mẫu đã tới.”
Quản gia Hà nhường chỗ lại cho Lục Mỹ Đình, còn bà thì đi xuống lầu.
“Tiểu Bối để cô giúp con buộc tóc.”
Tiểu Bối đang ngồi loay hoay chải tóc, Lục Mỹ Đình cầm lấy lượt, nhẹ nhàng vuốt lên mái tóc tơ suôn mượt.
“Sao cô đến muộn vậy?”
Tiểu Bối mở đôi mắt tròn xoe nhìn cô.
“Cô xin lỗi Tiểu Bối.”
Lục Mỹ Đình buộc tóc gọn gàng cho Tiểu Bối rồi dẫn Tiểu Bối xuống ăn sáng.
“Để cô gắp cho con.”
Tiểu Bối hôm nay rất ngoan, ăn được rất nhiều món, tâm trạng cũng khá hơn, cô bé luôn hỏi Cố Thiên Sơn, “Sao con không có mẹ?” Câu nói của Tiểu Bối làm cho Cố Thiên Sơn vô cùng đau lòng.
Vừa lúc đó Cố Thiên Sơn bước xuống, thấy hai cô cháu nói chuyện rất vui vẻ, trong lòng cũng cảm thấy vui.
“Đúng là không nhìn nhầm.”