Sau bữa ăn sáng, Cố Thiên Sơn bất ngờ thông báo rằng hôm nay họ sẽ đi thử đồ cưới. Lục Mỹ Đình cảm thấy ngạc nhiên vì không ngờ mọi chuyện diễn ra nhanh đến vậy, và cô cũng cảm thấy hơi e dè trước sự thay đổi lớn trong cuộc sống của mình. Tuy nhiên, cô quyết định đồng hành cùng Cố Thiên Sơn và chuẩn bị cho ngày trọng đại sắp tới.
“Mỹ Đình, sau khi tan làm, anh sẽ quay về nhà đón em đi thử đồ cưới.”
Nói rồi, Cố Thiên Sơn hôn nhẹ lên trán Lục Mỹ Đình rồi đưa Tiểu Bối đến trường, sau đó anh đến công ty.
Giờ làm việc kéo dài đến chiều. Trong suốt buổi chiều, Lục Mỹ Đình bận rộn sắp xếp công việc và chuẩn bị tâm lý cho việc thử đồ cưới. Khi Cố Thiên Sơn quay về, anh đến đón Lục Mỹ Đình và cùng nhau đi đến studio để thử đồ cưới.
Cố Thiên Sơn và Lục Mỹ Đình bước vào cửa hàng cưới với mong muốn tìm được bộ trang phục hoàn hảo cho ngày trọng đại.
Lục Mỹ Đình thật sự cảm thấy mình như một cô dâu trong cơn mơ. Trong quá trình thử đồ, cô đắm chìm trong sự lựa chọn và sự tỉ mỉ của các nhân viên studio.
Trong lúc Lục Mỹ Đình đang thử đồ, một nhân viên studio không may đã sử dụng lời lẽ không hay với cô một cách vô tình.
“Bộ dạng ốm như cây xào như vậy, biết tìm đâu ra đồ cho cô cơ chứ? Cô thật không biết điều, làm kẻ thứ ba xen vào gia đình Cố tổng.”
Tuy nhiên, Cố Thiên Sơn không may nghe thấy mọi chuyện từ phía sau. Với lòng bất bình và không thể chấp nhận được sự không tôn trọng đối với Lục Mỹ Đình, anh đã ngay lập tức lên tiếng.
“Cô ấy là vợ của Cố Thiên Sơn tôi! Bằng chứng nào các người nói cô ấy là kẻ thứ ba?”
Cố Thiên Sơn lên tiếng với giọng nghiêm túc và tức giận.
Nhân viên studio, cảm thấy hoảng sợ và áy náy, đã cố gắng xin lỗi và van xin để được giữ lại công việc. Nhưng dù làm cách nào, Cố Thiên Sơn vẫn không thể tha thứ. Anh đã yêu cầu đuổi cô ta khỏi cửa hàng, không chấp nhận bất kỳ sự lúng túng hay sự xin lỗi nào.
“Cố tổng, xin anh hãy bỏ qua cho tôi. Tôi thật sự không biết. Lúc nãy chỉ là thuận miệng nói đùa.”
Cố Thiên Sơn tức giận.
“Nói đùa sao? Nhưng chuyện cô bị đuổi việc là sự thật.”
Lục Mỹ Đình nhìn cảnh này và cảm thấy tội cho nhân viên bị sa thải vì lời lẽ không đúng đắn. Cô cố gắng mở lời, thể hiện lòng từ bi và sự thông cảm, nhưng không có kết quả.
“Thiên Sơn, cũng không có chuyện gì quá to tác. Anh bỏ qua cho cô ấy đi có được không. Dù sao cô ấy cũng nói là chỉ thuận miệng nói đùa. Anh bỏ qua cho cô ấy đi.”
Cố Thiên Sơn sắc mặt và quyết định cũng như vậy không thay đổi. Lời anh nói ra rất có hiệu lực.
“Mỹ Đình, em đừng có dễ dãi như vậy, Lần này bỏ qua, cô ta lại tiếp tục sai phạm. Anh không thích người nào xúc phạm đến em.”
Lục Mỹ Đình cũng không nói gì thêm. Cô chỉ nghe và làm theo lời của Cố Thiên Sơn.
Một người phụ nữ khác biểu hiện rõ sự tức giận trên gương mặt, chính là chủ studio, cô nhìn nhân viên với ánh mắt sắc bén.
“Mày có biết mày gây chuyện lớn rồi không? Đuổi việc đã là hình phạt nhẹ nhàng nhất cho mày. Mau cút đi.”
Chủ studio liền quay về phía Cố Thiên Sơn và Lục Mỹ Đình.
“Cố tổng, cô Lục, tôi thay mặt studio xin lỗi vì trải nghiệm không được tốt của cửa hàng. Cô Lục, tôi có thể giúp cô chọn váy tiếp được không?”
Cố Thiên Sơn ôm Lục Mỹ Đình rồi rời đi.
“Không cần. Tôi sẽ thuê thiết kế cho cô ấy.”
Chủ studio càng lúc càng tức giận, nếu lỡ như Cố Thiên Sơn cho dẹp cửa hàng của cô thì sao chứ?
Nếu không có sự can thiệp của Cố Thiên Sơn, có lẽ người nhân viên đó đã phải gánh chịu hậu quả nghiêm trọng hơn.
Cố Thiên Sơn và Lục Mỹ Đình rời khỏi cửa hàng cưới, ánh mắt tức giận của Cố Thiên Sơn vẫn còn. Mặc dù việc này đã kết thúc, nhưng tâm trạng của cả hai bị ảnh hưởng bởi sự cố này. Lục Mỹ Đình cảm nhận được sự quan tâm và bảo vệ mạnh mẽ của Cố Thiên Sơn đối với cô, nhưng đồng thời cũng cảm thấy đau lòng vì một người nhân viên phải chịu hậu quả vì lời nói không thận trọng.
“Mỹ Đình, chúng ta đi sắm một ít quần áo nhé!”
Mặc dù Lục Mỹ Đình từ chối nhưng Cố Thiên Sơn vẫn muốn mua cho cô một ít đồ mới.
Brừm!
Chiếc xe dừng trước trung tâm thương mại H&M.
Trong lòng, Lục Mỹ Đình cảm thấy e dè và không dám chọn những món đồ quá đắt tiền.
Cố Thiên Sơn cố gắng thuyết phục Lục Mỹ Đình.
“Mỹ Đình, em đã là vợ của Cố tổng đây. Em có gì phải ngại mua sắm những món đồ đắt tiền chứ?”
Hai người đi vào trung tâm mua sắm, bên trong những cửa hàng hiện đại và sang trọng đang chờ đợi họ.
Trong lúc Lục Mỹ Đình đang tìm lựa một chiếc váy, cô không ngờ lại gặp phải Tiểu Hương đang đi cùng một người đàn ông giàu có khác. Ánh mắt cảnh giác của Tiểu Hương liền hướng về Lục Mỹ Đình và cô ta không ngần ngại tiến lại gần để trêu chọc và cướp chiếc váy cô định chọn. Trước sự bất ngờ này, Lục Mỹ Đình cố gắng bảo vệ chiếc váy, nhưng không thành công.
Lục Mỹ Đình nhìn chăm chú vào chiếc váy nhưng không ngờ bị Tiểu Hương giật lấy.
“Xin lỗi, tôi đã chọn chiếc váy này. Mong cô hãy lựa chiếc váy khác.”
Tiểu Hương cười một cái rồi trêu chọc.
“Ồ, Lục Mỹ Đình, cô cũng đến đây để mua đồ à? Sao không ở nhà làm bảo mẫu cho Tiểu Bối đi?”
Lục Mỹ Đình cố gắng bảo vệ chiếc váy mà cô đã chọn.
“Xin lỗi, chiếc váy này tôi đã chọn trước.”
Tiểu Hương cười khẩy, vẫn muốn giành lấy váy của Lục Mỹ Đình.
“Cô định ăn cắp đồ của cửa hàng à? Người như cô thì làm gì có tiền để mua đồ đắt tiền này chứ?”
Lục Mỹ Đình không quan tâm đến Tiểu Hương, cô cầm chiếc váy trên tay rồi rời đi.
“Con khốn, mày đứng lại đó.”
Lời qua tiếng lại, người đàn ông giàu có đi cùng Tiểu Hương liền giáng cái tát đau thấu trời lên gương mặt nhỏ nhắn của Lục Mỹ Đình.
“Mày dám giành đồ với người yêu tao sao? Khôn hồn thì mau đưa cho cô ấy.”