Reng! Reng!
Lục Mỹ Đình đang chơi đùa cùng Tiểu Bối trong phòng, cô nhận được cuộc gọi từ Lục Mỹ Hà.
“Alo… Chị lại gọi em để xin tiền à?”
“Mỹ Đình, chị sốt cao, không ai chăm sóc, em có thể về nhà được không?”
“Chị bị đau như thế nào?”
Tút! Tút!
Chưa kịp đợi Lục Mỹ Đình trả lời, Lục Mỹ Hà đã cắt máy ngang.
Lục Mỹ Đình lo lắng cho sức khỏe của Lục Mỹ Hà, cô căn dặn Tiểu Bối, sau đó lập tức quay về nhà của mình.
“Tiểu Bối, mẹ có việc phải về nhà một chút! Sau khi xong việc, mẹ sẽ về nhà với Tiểu Bối có được không?”
“Mẹ ơi, Tiểu Bối cũng muốn đi.”
Lục Mỹ Đình chuyện gì chiều được sẽ chiều, còn chuyện không được, cô nhất định không đồng ý. Huống hồ chi nhà của cô chỉ là một căn nhà nhỏ xíu, dột nát.
“Tiểu Bối, con không được đến đó. Con ở nhà đợi mẹ có được không?”
Tiểu Bối không muốn nhưng cũng phải gật đầu đồng ý.
Lục Mỹ Hà đã lợi dụng tình cảm gia đình để thực hiện một kế hoạch đen tối. Cô giả vờ bị bệnh và gọi Lục Mỹ Đình về nhà, nhưng thực chất chỉ muốn xin tiền để trả nợ cho bọn xã hội đen. Tâm hồn đen tối của Lục Mỹ Hà đã từng bước thực hiện trong lúc chờ đợi Lục Mỹ Đình.
Lục Mỹ Đình không hề biết rằng cuộc gọi từ chị gái chỉ là một âm mưu. Cô đến nhà và mở cửa, nhưng cảnh tượng trước mắt khiến cô bàng hoàng. Trong khi cô đang tưởng niệm về sự đoàn kết gia đình, cảnh tượng Lục Mỹ Hà và bạn bè đang ăn nhậu, nhảy múa đầy vui vẻ đã đập tan hình ảnh đó.
“Mỹ Hà, tại sao?”
“Không phải chị nói chị bị bệnh sao? Chị lại bày trò gì nữa đây?”
Không muốn trở thành một con rối trong trò chơi của Lục Mỹ Hà, Lục Mỹ Đình quyết định rời đi. Cô không chịu được khi nhìn thấy sự giả dối và độc ác trong mắt chị gái, và cũng không thể chấp nhận việc bị lợi dụng như vậy.
Lục Mỹ Đình quyết định rời đi khỏi nơi này.
Lục Mỹ Đình bị đánh ngất đi từ đằng sau, đến khi mở mắt tỉnh dậy, cô đã thấy mình ở trong căn nhà gỗ nào đó, hoàn toàn xa lạ với cô.
“Thả tôi ra! Mỹ Hà, chị mau thả em ra.”
Lục Mỹ Hà đã tiếp tục thực hiện kế hoạch của mình. Cùng với những người bạn đồng bọn, hành hạ Lục Mỹ Đình và tiến hành chụp ảnh, quay video nhằm tống tiền Cố Thiên Sơn.
Trời đã tối, Hạ Lan không thấy Lục Mỹ Đình liền cho gia nhân lên gọi Lục Mỹ Đình và Tiểu Bối xuống ăn tối. Nhưng khi đến nơi, gia nhân không thấy Lục Mỹ Đình, chỉ thấy Tiểu Bối đang ngồi ở một góc khóc nức nở.
“Tiểu Bối, con bị làm sao đấy?”
“Mẹ… mẹ Mỹ Đình…”
Tiểu Bối vừa khóc nức nở vừa nói không thành câu.
“Tiểu Bối, có chuyện gì? Tại sao con ở đây một mình vậy chứ?”
Gia nhân lo lắng không biết phải làm như thế nào, liền chạy xuống dưới nhà thông báo với Hạ Lan.
Hạ Lan sợ cháu gái mình gặp phải chuyện gì không hay, bà nhanh chóng lên xem tình hình.
“Tiểu Bối của bà, có chuyện gì con ngồi đây khóc nức nở thế? Mẹ con đã đi đâu rồi sao?”
Tiểu Bối sà vào lòng bà, vừa khóc mếu máo vừa nói.
“Bà nội, mẹ Mỹ Đình… mẹ Mỹ Đình đi từ sáng đến giờ vẫn chưa về.”
“Tiểu Bối, mẹ Mỹ Đình có nói là đi đâu không?”
“Mẹ nói về nhà ạ.”
Hạ Lan ôm Tiểu Bối trong lòng rồi vỗ về.
“Tiểu Bối, con đừng khóc nữa. Bà nội gọi mẹ Mỹ Đình về với con.”
“Bà nội nói thật chứ?”
Hạ Lan vuốt mũi Tiểu Bối, cười rồi nhìn cô bé.
“Tiểu Bối, bà nội có bao giờ lừa dối với con đâu. Con xuống dưới ăn cơm cùng ông bà nội, bà nội sẽ gọi mẹ Mỹ Đình về cho con.”
Tiểu Bối mỉm cười liền gật đầu đồng ý.
Tít! Tít!
Hạ Lan đã gọi điện thoại rất nhiều cho Lục Mỹ Đình nhưng kết quả đều không thể liên lạc được.
Tiểu Bối ở bên cạnh liên tục hỏi về Lục Mỹ Đình, không còn cách nào khác Hạ Lan chỉ đành nói dối Tiểu Bối.
“Tiểu Bối, mẹ Mỹ Đình nói rằng ngày mai sẽ về nhà với con. Mẹ Mỹ Đình có một số việc cần phải giải quyết.”
“Bà nội, bà nói thật chứ?”
“Tất nhiên là thật rồi! Con mau ăn cơm đi.”
Bên ngoài làm ra vẻ bình thường để đánh lừa Tiểu Bối nhưng trong lòng Hạ Lan như lửa đốt, bà lo lắng đứng ngồi không yên. Bà gọi cho Cố Thiên Sơn rất nhiều nhưng vẫn không liên lạc được.
Nước E.
Cố Thiên Sơn vừa bước ra khỏi phòng họp, mở máy lên nhìn thấy rất nhiều cuộc gọi nhỡ từ Hạ Lan. Anh nhanh chóng gọi lại.
“Mẹ, có chuyện gì mà gọi con nhiều thế?”
“Cố nhi, Mỹ Đình đi đâu mẹ gọi mãi không được. Tiếu Bối đang khóc lóc đòi con bé.”
“Cô ấy có thể đi đâu được chứ?”
“Tiểu Bối nói, Mỹ Đình về nhà.”
Cố Thiên Sơn ngừng một lát rồi nói tiếp.
“Về nhà sao? Được con sẽ liên lạc với cô ấy. Mẹ chăm sóc Tiểu Bối giúp con.”
Trong đầu Cố Thiên Sơn liền nghĩ, Lục Mỹ Đình lại quay về nhà để đến buổi tiệc rượu ở quán bar. Nhưng vài giây sau đó đã đánh tan suy nghĩ của anh về Lục Mỹ Đình.
Ting! Ting!
Hai tin nhắn được gửi đến cho Cố Thiên Sơn từ một số điện thoại lạ. Điều làm anh lo lắng chính là hình ảnh của Lục Mỹ Đình đang bị giam giữ và hành hạ.
Dưới tấm hình còn kèm theo dòng chữ: “Muốn cứu người hãy đem đến 20 tỷ để chuộc.”
Đây chính là hình thức bắt người tống tiền, Cố Thiên Sơn liền gửi hình và số điện thoại cho cảnh sát để tra thông tin nơi ở của bọn họ.
Cố Thiên Sơn ngay lập tức sắp xếp bay về ngay trong đêm. Anh cho người tìm kiếm nhưng vô ích, đều không có tin tức.
Bên trong căn nhà gỗ, Lục Mỹ Hà và đồng bọn đã nhậu say, Lục Mỹ Đình nhận ra rằng cô không thể ở lại trong ngôi nhà đầy sự phản bội và giả tạo của chị gái. Với lòng quyết tâm và cảm giác lo sợ trong lòng, cô tìm cách trốn thoát khỏi đám người đã say xỉn trong buổi tiệc.
Lục Mỹ Hà đưa dây thừng cứa vào mảnh thủy tinh gần đó, rất nhanh sợi dây thừng đã bị đứt. Nhưng lúc nãy một người đàn ông đang đi đến chỗ cô. Lục Mỹ Đình phải giả vờ như đang bị trói, sau đó dùng cây đánh ngất hắn ta rồi rời đi.
Mọi ngả đường đều trở nên quen thuộc và xa lạ đối với Lục Mỹ Đình khi cô xoay trở, cố gắng tìm lối thoát khỏi tình cảnh hiện tại. Cảm giác thở dốc, cô đột nhiên nghe tiếng lạch cạch từ bụi cây tối tăm. Một ánh đèn nhấp nháy từ xa, và khi cô tiến gần hơn, cô nhận ra đó là một người bạn cũ của Lục Mỹ Hà.