“Không có gì đâu, anh đừng bận tâm.”
Lục Mỹ Đình tâm tư rối bời, không muốn nhắc tới hay là kể lại rắc rối của mình cho ai nghe.
Cô Thiên Sơn lại thấy cô là người không thành thật.
Kít.
Chiếc xe dừng lại ngoài đầu hẻm, anh hạ cửa nhìn ra ngoài.
“Cô sống ở đây sao?”
Lục Mỹ Đình mở cửa xe, đi ra ngoài, cô đứng gần anh, tay chỉ vào hẻm.
“Nhà tôi ở bên trong, cảm ơn anh đã đưa tôi về, tôi vào nhà đây.”
Cố Thiên Sơn nhìn Lục Mỹ Đình đi vào trong rồi mới lái xe rời khỏi.
Lục Mỹ Đình đi vào căn nhà nhỏ tối om, cô bực dọc ném túi xách lên trên ghế sô pha, Lục Mỹ Hà lại bày bừa ra khắp nhà, giày dép, quần áo,..
“Lục Mỹ Hà, chị mau ra đây.”
Lục Mỹ Đình mặc mày đỏ ửng, cô mở tung cửa phòng, căn phòng bừa bộn.
Lục Mỹ Đình hất tung chăn lên.
“Giờ này còn chưa về nhà sao?”
Lục Mỹ Đình thân làm em lại luôn phải kèm cặp chị gái, Lục Mỹ Hà từ nhỏ đã chẳng chịu học hành, lớn lên lại chẳng chí tâm làm ăn, suốt ngày bạn bè nhậu nhẹt, bar bủng.”
“Mặc xác chị.”
Lục Mỹ Đình mệt nhọc sau một ngày dài, vừa nằm xuống giường đã thiếp đi ngay.
Tia nắng len qua khe cửa.
Lục Mỹ Đình dụi mắt, cô lăn qua lăn lại trên giường, với tay lấy đồng hồ.
“Chết rồi hơn sáu giờ rồi.”
Lục Mỹ Đình vội vàng đi thay quần áo, mặc dù thời gian trong hợp đồng là bảy giờ nhưng cô vẫn muốn đến sớm để chăm sóc cho Tiểu Bối.
Lục Mỹ Đình lục trong tủ quần áo lấy ra chiếc quần tây âu và áo sơ mi xanh ngọc.
Reng reng reng.
Điện thoại đổ chuông, Lục Mỹ Đình nhăn mặt, khi nhìn thấy tên hiện lên màn hình là chị gái Mỹ Mỹ, cô ném điện thoại lên giường.
“Phiền phức thật mà.”
Cô nhìn mình trong gương, cài nhanh nút áo, khuôn mặt giận dữ.
Reng reng.
Điện thoại lại tiếp tục đổ chuông, Lục Mỹ Đình bực dọc bắt máy.
“Em không có tiền đâu, chị đừng gọi cho em nữa.”
Đầu dây bên kia Mỹ Hà khóc lóc thảm thiết.
“Mỹ Đình à, chị xin em, một lần này nữa thôi, lần này em không giúp chị, bọn họ sẽ cắt tay chị mất, chị xin em.”
Lục Mỹ Đình nhăn mặt.
Mấy tên xã hội đen giật lấy điện thoại từ tay Mỹ Hà, gằn giọng nói với Mỹ Đình.
“Tao nói cho mày biết, con chị mày, nó nợ bọn tao năm mươi triệu, nếu hai mươi phút nữa mày không đến đây, tao e là con chị mày không còn ngón tay cầm đũa.”
Lục Mỹ Đình run lên.
“Các ông làm vậy tôi sẽ báo cảnh sát.”
“Mày có giỏi thì báo đi, tao đợi.”
“Á.”
Lục Mỹ Hà hét lên thảm thiết, bọn chúng giật mạnh tóc cô.
“Tay chị mày tao nghĩ không bao lâu nữa sẽ đứt ra từng khúc.”
Tiếng dao lạch cạch trên bàn cùng tiếng la hét van xin của Mỹ Hà làm cho Lục Mỹ Đình không thể kìm lòng được.
Giọng cô run run.
“Đưa tôi địa chỉ.”
Bên đầu dây, hắn cười nham nhở.
“Quán bar Thời gian, hai mươi phút nữa, nếu không, hậu quả mày biết rồi đó.”
Lục Mỹ Đình khóc nấc, cô ngồi thụp xuống giường, hai tay chống lên mặt, cô lấy lại bình tĩnh, bật điện thoại.
“Cố Tổng, hôm nay tôi có việc xin nghỉ một hôm…”
Lục Mỹ Đình nhanh chóng chuẩn bị tiền, cô lấy hết số tiền tích góp được cho vào túi, rồi đón taxi đến quán bar Thời gian.
Vừa thấy cô, mấy tên đàn em đã nháy mắt, đưa cô vào phòng.
“Đi theo tao.”
Lục Mỹ Đình hít một hơi thật sâu, khép nép đi theo hắn ta.
“Đại ca, nó tới rồi.”
“Lục Mỹ Đình, em tới rồi.”
Lục Mỹ Đình nhìn vào trong, chị gái Mỹ Hà của cô đang bị hắn ta cột vào chân bàn, chân tay bị trói, trên bàn còn để một con dao sắc bén.
Tên đại ca đi về phía cô, hất mái tóc cô, cô bất giác lùi lại.
“Sớm hơn năm phút, uy tín lắm, tiền đâu?”
Lục Mỹ Đình đưa tiền cho hắn, hắn kiểm tra, rồi mỉm cười.
Bốp Bốp. Gã đại ca vỗ tay gọi đàn em.
“Thả nó ra đi, may mà mấy có con em biết nghe lời đó, nếu không thì máy chết từ đời nào rồi.”
Mấy tên đàn em tháo dây cho Mỹ Hà, chị ta chạy nhanh đến bên Mỹ Đình.
“Em gái, chị cảm ơn em.”
“Quá đủ rồi.”
Lục Mỹ Đình quay lưng bỏ đi, Mỹ Hà lại chứng nào tật nấy ăn nhậu say xỉn.
Tại căn biệt thự của Cố Thiên Sơn.
“Bác Hà, Tiểu Bối đâu?”
Quản gia Hà khép chân, tay đặt trước bụng nói với Cố Thiên Sơn.
“Chào cậu chủ trở về, Tiểu Bối đang trong phòng, hôm nay Tiểu Bối không được khỏe.”
Anh nghe vậy liền sốt ruột.
“Cái gì? Tiểu Bối không khỏe sao?”
Anh nói xong chạy nhanh vào phòng Tiểu Bối.
“Tiểu Bối con có sao không?”
Anh đưa tay lên sờ trán, cả người Tiểu Bối nóng ran.
“Sốt cao thế này.”
Quản gia Hà đứng bên cạnh khép nép.
“Tiểu Bối vừa sốt lúc chiều nhưng không chịu uống thuốc, tôi có gọi cho cậu chủ nhưng không được.”
“Lục Mỹ Đình, cô ta có đến đây không?”
“Cô Mỹ Đình đã xin anh nghỉ cả ngày nay rồi mà.”
Cố Thiên Sơn tức giận, lấy điện thoại ra, mặt mày cau có, anh mở định vị.
“Cái gì đây, quán bar sao, Mỹ Đình chết tiệt.”
Cố Thiên Sơn lái xe một mạch đến quán bar thời gian, anh xông vào quán, gọi to tên cô.
“Mỹ Đình, cô mau ra đây cho tôi.”
Lúc này Mỹ Đình đang ở quán bar tìm chị gái, cô bắt gặp anh lại hết sức ngạc nhiên.
Cố Thiên Sơn lách qua đám đông, nắm chặt lấy tay Mỹ Đình.
“Cô mau về nhà cho tôi.
Lục Mỹ Đình không biết chuyện gì xảy ra, liền tìm cách dừng lại.
“Cố Thiên Sơn, anh làm gì vậy? Mau thả tôi ra.”
Cố Thiên Sơn vẫn níu chặt lấy tay cô, Lục Mỹ Đình bấu vào khăn trải bàn, đồ đạc trên bàn rơi loảng xoảng.
Cố Thiên Sơn nhấn cả người cô vào trong xe, mặc cho Lục mỹ Đình la hét.
“Anh làm gì vậy hả? Chẳng phải hôm nay tôi đã xin nghỉ rồi sao?”
Cố Thiên Sơn không nói không rằng, một mạch lái xe về căn biệt thự.
Lục Mỹ Đình hất mạnh tay anh.
“Tối muộn rồi, anh đưa tôi đến đây làm gì chứ.”
Cố Thiên Sơn đỏ mặt, anh chỉ tay vào mặt cô.
“Cô đúng là vô trách nhiệm, xin nghỉ để vào quán bar đàn đúm.”
“Sao anh nói vậy chứ, tôi vào quán bar đàn đúm khi nào chứ?”
Cố Thiên Sơn tức giận nói tiếp.
“Con gái tôi đang bị sốt, cô còn có tâm trạng đi chơi sao?”
“Cái gì? Tiểu Bối bị sốt sao?”
Lục Mỹ Đình không đợi anh trả lời, một mạch đi vào phòng Tiểu Bối.
“Sốt cao quá, quản gia Hà lấy nước ấm cho tôi.”
“Vâng tôi đi lấy ngay.”
Cố Thiên Sơn sốt ruột đứng bên cạnh nhăn nhó.
“Không cho con bé uống thuốc, lấy nước ấm làm gì chứ?”
Lục Mỹ Đình không giải thích, cô lấy khăn từ tay quản gia Hà, rồi lau người cho Tiểu Bối.
Một lúc sau, Tiểu Bối đỡ sốt.