Bệnh viện Nhân Ái.
Mở mắt sau cơn ngất, mùi thuốc khử trùng xộc thẳng vào mũi Lục Mỹ Đình, khiến cô có cảm giác rất khó chịu.
Lục Mỹ Đình thấy mình đang nằm trên một chiếc giường bệnh, ánh sáng mờ nhòe chiếu vào từ cửa sổ. Một y tá đang đứng bên cạnh cô, chăm sóc và kiểm tra tình trạng của cô.
“Chị đã tỉnh dậy rồi.”
Y tá nói với một nụ cười nhẹ nhàng trên môi.
“Anh Bạch đã đưa chị đến đây và cho biết cần chăm sóc đặc biệt cho chị. Chị sẽ được ở đây cho đến khi hồi phục hoàn toàn.”
Lục Mỹ Đình ngơ ngác khi nghe y tá nhắc đến người đàn ông họ Bạch. Cô ngạc nhiên hỏi lại.
“Anh Bạch?”
“Đúng vậy thưa chị.”
“Cảm ơn cô đã chăm sóc tôi. Đứa bé trong bụng tôi như thế nào rồi?”
“Đứa bé vẫn rất tốt nhưng hình như đứa bé bị thiếu một số chất dinh dưỡng.”
Lục Mỹ Đình cảm ơn y tá và không ngừng suy nghĩ về người lái xe đã cứu mình. Cô tự hỏi liệu đó có phải là một sự trùng hợp hay có ai đó đang giúp cô từ xa.
Trong khi đó, Cố Thiên Sơn vẫn đang tìm kiếm Lục Mỹ Đình khắp nơi. Anh không ngừng cầu nguyện để tìm thấy cô và mang cô trở về an toàn. Trái tim anh đập mạnh trong lòng, với hy vọng rằng cô đang ở một nơi an toàn.
Lục Mỹ Đình, trong cơn mơ màng sau đau đớn và cảm giác mệt mỏi, tự hỏi liệu cô có tìm thấy sự giải thoát thực sự hay không. Liệu cô có thể trở về với những người thân yêu và bắt đầu cuộc sống mới?
Diệp Sung chạy khắp nơi để tìm kiếm Lục Mỹ Đình nhưng không có thông tin nào. Anh lo lắng liền gọi điện cho Mỹ Mỹ để thông báo tình hình.
“Mỹ Đình đã bỏ trốn.”
Mỹ Mỹ ở bên kia đang dùng bữa tối với nhà họ Cố. Cô liền ra ngoài lén lút nghe điện thoại. Mọi người đều nhìn thấy điểm bất thường của Mỹ Mỹ.
Mỹ Mỹ, trong tâm trạng lo lắng không nguôi, nhận được cuộc gọi từ Diệp Sung. Cô nghe giọng anh lo lắng và căng thẳng qua điện thoại.
“Diệp Sung, đã tìm thấy Lục Mỹ Đình chưa?”
Mỹ Mỹ hỏi với giọng nói đầy lo lắng.
Diệp Sung trả lời với giọng run rẩy.
“Mỹ Mỹ, anh đã tìm kiếm khắp nơi nhưng không tìm thấy cô ấy. Lục Mỹ Đình đã biến mất và cô ấy đã bỏ trốn. Anh không biết cô ấy đang ở đâu.”
Mỹ Mỹ cảm nhận được nỗi lo và sợ hãi trong giọng của Diệp Sung. Cô ngồi xuống trên ghế, tim đập nhanh và đầu óc tràn đầy suy nghĩ.
“Nếu chuyện này bại lộ, chúng ta sẽ rơi vào tình thế nguy hiểm. Chúng ta phải làm gì đây, Diệp Sung?”
Mỹ Mỹ nói với âm thanh không chắc chắn.
Diệp Sung cố gắng trấn an Mỹ Mỹ.
“Mỹ Mỹ, em phải thật bình tĩnh. Chúng ta cần tìm cách giữ bí mật và tìm ra Lục Mỹ Đình. Anh sẽ tiếp tục đi tìm kiếm cô ấy.”
Mỹ Mỹ, dường như không thể kiềm chế nổi nỗi lo lắng, nói tiếp.
“Chúng ta không thể để Lục Mỹ Đình trốn thoát. Nếu như vậy anh và em sẽ không được yên ổn với tên Cố Thiên Sơn. Tại sao cô ta lại trốn thoát được chứ? Không phải anh đã canh cô ta rất kỹ sao?”
Diệp Sung cảm nhận được sự lo lắng của Mỹ Mỹ, anh liền giải thích cho cô hiểu.
“Mỹ Mỹ, hôm qua Mỹ Đình sốt cao. Anh đi ra ngoài mua thuốc cho cô ấy nhưng khi quay lại thì không thấy cô ấy.”
Mỹ Mỹ tức giận nói qua điện thoại.
“Tại sao anh có thể bất cẩn như vậy chứ? Anh cố gắng tìm ra cô ta càng sớm càng tốt. Có chuyện gì hãy gọi cho em.”
Mỹ Mỹ, dẫu lo lắng, nhưng cảm thấy an ủi từ lời nói của Diệp Sung. Cô biết rằng họ không thể từ bỏ và phải tiếp tục kế hoạch của hai người họ.
Bệnh viện Nhân Ái.
“Y tá, tôi có thể đưa cô ấy về nhà được chưa?”
“Anh Bạch, cô ấy vì thiếu chất dinh dưỡng nên cần truyền thêm dinh dưỡng. Nhưng anh muốn đưa về nhà, chúng tôi sẽ cho người đến chăm sóc y tế tại nhà cho cô ấy.”
“Được! Vậy thì nhờ các người.”
Bạch Chấn Hưng cho người đi làm thủ tục xuất viện cho Lục Mỹ Đình.
Nhà họ Bạch.
Lục Mỹ Đình từ từ mở mắt trong căn phòng tràn đầy ánh sáng. Cô cảm thấy mình đang nằm trên một chiếc giường êm ái, được bao quanh bởi sự ấm áp của gia đình. Trên giường bên cạnh cô, có một người đàn ông xa lạ đang ngồi, nhìn chăm chú vào cô. Đó là Bạch Chấn Hưng, người đã cứu cô và đưa về nhà họ Bạch.
“Cô tỉnh rồi à?”
Bạch Chấn Hưng nói với giọng êm ái và quan tâm.
Lục Mỹ Đình nhìn chằm chằm vào Bạch Chấn Hưng, những cảm xúc lẫn lộn trong lòng cô. Cô cảm thấy lạ lẫm và không hiểu tại sao người này lại dành sự quan tâm đặc biệt cho cô.
“Tôi… tôi đang ở đâu? Tại sao tôi lại ở đây?”
Bạch Chấn Hưng nhẹ nhàng giải thích cho Lục Mỹ Đình.
“Cô không nhớ gì sao? Cô chặn đầu xe và xin giúp đỡ. Sau khi điều trị ở bệnh viện tôi đã đưa cô về nhà của tôi. Cô đang ở nhà họ Bạch.”
“Cô có nhớ mình tên gì không? Cô có nhớ mình ở đâu không?”
Lục Mỹ Đình từ từ trả lời.
“Tôi tên là Lục Mỹ Đình, tôi ở nước A vào bị bắt cóc sang đây. Tôi... Tôi không biết cảm ơn anh như thế nào.”
Bạch Chấn Hưng cười nhẹ và nói.
“Không cần phải cảm ơn, tôi chỉ làm điều mà ai đó khác cũng sẽ làm. Gia đình Bạch rất chào đón cô. Chúng tôi muốn giúp cô hồi phục và tạo điều kiện tốt nhất cho cô.”
Lục Mỹ Đình nhìn quanh căn phòng và thấy sự ấm áp của gia đình Bạch xung quanh cô. Những người thân thương đến thăm cô và trao đổi những lời yêu thương. Cô cảm nhận được tình cảm chân thành và sự quan tâm từ họ.
Những ngày tiếp theo, Lục Mỹ Đình trở thành thành viên của gia đình Bạch. Cô được chăm sóc, chữa trị và bình phục dần dần. Trái tim cô dần mở ra và chấp nhận tình yêu và sự chăm sóc từ những người xung quanh.
Trong lúc cô ngồi bên cửa sổ, nhìn ra khung cảnh êm đềm, Lục Mỹ Đình dường như đã tìm thấy một nơi thật sự thuộc về mình. Gia đình Bạch đã mang đến cho cô niềm tin và hy vọng mới. Nhưng trong lòng cô không thể không nghĩ đến Tiểu Bối và Cố Thiên Sơn.