Bạch Chấn Hưng, thiếu gia nhà họ Bạch, đang có trách nhiệm chăm sóc đứa cháu Bạch Quốc Bảo, một cậu bé khó chăm sóc và đòi hỏi sự quan tâm đặc biệt. Bạch Quốc Bảo thường khá cứng đầu và khó lòng gần gũi với người khác.
Lục Mỹ Đình nhìn chằm chằm vào Bạch Quốc Bảo, đứa cháu khó chăm sóc của Bạch Chấn Hưng. Cậu bé có đôi mắt trong veo và đáng yêu, với nụ cười tinh nghịch trên môi. Lục Mỹ Đình không thể nhịn được nụ cười nhìn thấy sự dễ thương của Bạch Quốc Bảo.
“Cậu bé đáng yêu thật đấy! Rất giống Tiểu Bối của tôi ở nhà.”
“Thằng bé tên là Quốc Bảo, mẹ nó đã bị mất trong vụ tai nạn. Tôi có nhiệm vụ chăm sóc thằng bé cho đến lớn.”
Bạch Chấn Hưng đứng cạnh, nhìn về phía hai người với biểu cảm ấm áp. Anh nhận ra rằng Lục Mỹ Đình có khả năng đặc biệt để truyền cảm hứng và sự an ủi cho Bạch Quốc Bảo. Đó là điều mà chưa ai từng làm được từ trước đến nay.
“Cô Lục, cô có thể thích nói chuyện với thằng bé không?”
Bạch Chấn Hưng hỏi Lục Mỹ Đình với một cử chỉ mời gọi.
Lục Mỹ Đình cúi đầu và đáp.
“Tôi rất vui lòng được làm quen với Bảo. Cậu bé thật đáng yêu và thông minh.”
Bạch Chấn Hưng cười nhẹ và tiếp tục.
“Thằng bé Quốc Bảo này không dễ dàng gần gũi với người lạ. Nhưng cô, Lục Mỹ Đình, có một điều gì đó đặc biệt trong cách cư xử và cảm xúc của mình. Cô khiến thằng bé cảm thấy an toàn và thoải mái khi ở bên cạnh.”
Trong những ngày tiếp theo, Lục Mỹ Đình và Bạch Quốc Bảo trở thành bạn thân của nhau. Họ cùng nhau khám phá thế giới xung quanh, chơi đùa và tạo ra những kỉ niệm đáng nhớ. Sự hiểu biết và lòng quan tâm từ Lục Mỹ Đình đã giúp Bạch Quốc Bảo vượt qua những khó khăn trong cuộc sống.
Trong khi đó, Bạch Chấn Hưng quan sát mọi thứ từ xa, tự hỏi về sự xuất hiện của Lục Mỹ Đình và tác động của cô đối với cuộc sống của anh. Trái tim anh như được làm mới bởi sự hiện diện của cô, nhưng đồng thời cũng đầy những câu hỏi chưa có lời đáp.
Một buổi chiều trong căn biệt thự sang trọng của nhà họ Bạch, Lục Mỹ Đình ngồi cùng Bạch Chấn Hưng trong một góc phòng, nơi ánh nắng mặt trời lấp lánh qua cửa sổ.
“Cô Lục, tôi muốn cảm ơn cô vì đã đến và thay đổi cuộc sống của chúng tôi.”
Bạch Chấn Hưng nói, ánh mắt anh lấp đầy tình cảm.
Lục Mỹ Đình nhìn vào đôi mắt của Bạch Chấn Hưng, cảm nhận được sự chân thành và sự hoài nghi trong lòng anh. Cô cười nhẹ và trả lời.
“Tôi chỉ là một người bình thường và không biết mình đã làm gì đặc biệt. Nhưng tôi rất vui khi có thể giúp đỡ và đồng hành cùng anh và cậu bé.”
Bạch Chấn Hưng nắm lấy tay của Lục Mỹ Đình và nhìn thẳng vào mắt cô. Lục Mỹ Đình liền rút tay lại, cô dùng tay xoa bụng rồi nói.
“Anh Bạch, xin lỗi. Tôi đã có chồng và con.”
Bạch Chấn Hưng có chút thất vọng khi biết Lục Mỹ Đình là người đã có gia đình.
Trong những ngày Lục Mỹ Đình ở tại biệt thự của gia đình Bạch, Bạch Chấn Hưng đã dần phát hiện ra một tình cảm đặc biệt trong lòng mình dành cho cô. Anh muốn giữ Lục Mỹ Đình bên cạnh mình, không chỉ để bảo vệ cô mà còn vì những cảm xúc đặc biệt mà cô đã gợi trong lòng anh.
Mỗi ngày trôi qua, Bạch Chấn Hưng và Lục Mỹ Đình dần hiểu nhau hơn, tạo nên một sự gắn kết đặc biệt giữa hai người. Bạch Chấn Hưng tỏ ra ân cần và quan tâm đến mọi nhu cầu của Lục Mỹ Đình, luôn sẵn lòng đồng hành và chăm sóc cô. Còn Lục Mỹ Đình, dù có lẽ chưa hoàn toàn thấu hiểu tình cảm của mình, nhưng hiện tại cô cảm thấy an toàn khi ở đây.
Tuy nhiên, như Diệp Sung, Bạch Chấn Hưng cũng quyết định không cho Lục Mỹ Đình sử dụng điện thoại. Anh hiểu rằng mọi liên lạc với thế giới bên ngoài đều tiềm ẩn nguy cơ và có thể đe dọa đến sự an toàn của cô. Điều này cũng là một cách để Bạch Chấn Hưng giữ cô lại gần mình, tránh xa mọi nguy hiểm và đảm bảo sự bảo vệ tối đa cho Lục Mỹ Đình.
“Tất cả nghe rõ, tuyệt đối không được để Lục Mỹ Đình sử dụng điện thoại trong bất kỳ hoàn cảnh nào.”
“Được! Tôi nghe rồi thưa cậu chủ.”
Gia nhân trong nhà đều nghe theo lời của Bạch Chấn Hưng, bọn họ không dám làm sai nửa lời.
Lục Mỹ Đình ở trong phòng, cô vừa ngủ dậy, muốn sử dụng điện thoại một chút. Gia nhân mở cửa đem đồ ăn vào trong phòng cho Lục Mỹ Đình.
“Cô Mỹ Đình, mời cô dùng bữa sáng. Cậu chủ đã căn dặn tôi bên cạnh và chăm sóc cho cô.”
“Tôi cảm ơn! Tôi muốn sử dụng điện thoại một lát. Cô có thể cho tôi mượn.”
Gia nhân lắc đầu và nói.
“Cô Lục, cậu chủ đã căn dặn cô không được sử dụng điện thoại. Tôi xin lỗi, không giúp được gì cho cô rồi.”
Gia nhân đặt bữa sáng xuống rồi đi ra ngoài.
Trong lúc mọi người trong nhà đều bận rộn với công việc của mình, Lục Mỹ Đình nhận thấy đây là cơ hội để cô lén lút sử dụng điện thoại và gọi cho Cố Thiên Sơn. Cô biết rằng việc này làm Bạch Chấn Hưng không vui và có thể gây phiền phức cho mọi người, nhưng lòng nhớ thương và sự cô đơn khiến cô không thể kiềm chế được mong muốn được liên lạc với người yêu của mình.
“Cố Thiên Sơn, anh bắt máy đi.”
Rất nhanh, Cố Thiên Sơn ở đầu dây bên kia đã nghe máy.
“Alo, ai vậy?”
“Thiên Sơn, em là Mỹ Đình. Em đang ở…”
Trong vài giây, cuộc gọi được thiết lập thành công và giọng nói của Cố Thiên Sơn vang lên từ phía bên kia. Lục Mỹ Đình cố gắng nhanh chóng truyền đạt tình hình và cảm xúc của mình cho Cố Thiên Sơn. Tuy nhiên, không lâu sau đó, một người làm trong nhà phát hiện cô đang sử dụng điện thoại mà không được sự cho phép.
“Cô Lục, cô đang làm gì vậy?”
Lục Mỹ Đình giật mình làm văng điện thoại.
“Tôi.. tôi…”
Gia nhân tức giận và nói.
“Cô Lục, tôi đã căn dặn cậu chủ không cho cô sử dụng điện thoại. Nhưng tại sao?”
Gia nhân đưa Lục Mỹ Đình vào trong phòng và khóa chặt cửa. Sau đó, gia nhân đi đến ngắt kết nối của điện thoại.
Ở bên kia, Cố Thiên Sơn chỉ vừa nghe vài giây đã không còn liên lạc được với Lục Mỹ Đình. Anh liền gọi lại thì đã bị ngắt kết nối.