Cô vọt tới đứng chắn giữa hai người đàn ông, tức giận đến đỏ mặt tía tai, đem tay áo triệt để xắn lên, trông giống như một con gà chọi.
Anh một phát bắt được tay của cô, đưa ra một chút thị uy cùng khinh thường nhìn Quý Duy An, cười một nụ cười khinh miệt: “Ánh mắt của Nhan Nhan nhà tôi cao vô cùng, cô ấy sẽ không đời nào mà coi trọng một sư phụ làm bánh ngọt như anh, chỉ là. . . . . . Hãy cố gắng lên, phấn đấu năm sáu năm sau, vẫn giữ được khả năng duy trì cái quán này. . . . .”
Hứa Hoan Nhan dùng một tay hất cánh tay của anh ra, xoay người mặt lạnh sải bước xông ra ngoài. . . . . . Thân Tống Hạo xoay người thật nhanh, mấy bước đã chạy qua, không để ý đến việc cô đang giãy giụa, đem cô ôm vào trong ngực chạy ra ngoài. . . . . . Quý Duy An nhìn bóng dáng của hai người, không khỏi tràn ra một nụ cười chua xót, người đàn ông đó quả nhiên là rất thương cô, nhưng một người phụ nữ tốt như cô ấy, đương nhiên là đáng được thương yêu như vậy!
Hoan Nhan cảm thấy bực mình vùng ra chạy đi, Thân Tống Hạo cũng đã đuổi tới, hai người đứng đối diện nhau, trong lúc nhất thời không biết phải nói cái gì.
“Em không phải là lần đầu tiên tới đây đi.” Anh châm điếu thuốc, lành lạnh mở miệng nói.
“Tóm lại, cái ôm vừa rồi là tôi sai, tôi cũng không biết, vậy tại sao anh phải đột nhiên làm ra những chuyện như vậy, dĩ nhiên, bây giờ tôi vẫn là vợ trên danh nghĩa của anh, những hành động vừa rồi đều là lỗi của tôi.”
Cô hết sức thành khẩn mở miệng, thế nhưng lại khiến anh bắt đầu không vui: “Vậy tại sao em không cự tuyệt?”
“Tôi còn chưa có phản ứng lại. . . . . .” Cô ngượng ngùng mở miệng, quả thật lý do này không có chút thuyết phục nào.
“Xem ra, em muốn cấp bách ly hôn cùng tôi, là bởi vì em mặc dù đã gả đi nhưng giá cả ngoài thị trường vẫn còn không đến nỗi.”
Anh nhả ra một vòng khói thuốc, thanh âm có chút khàn khàn, anh rất thật lòng muốn bắt đầu lại lần nữa với cô, nhưng lòng của cô, hình như đã đi thật xa.
“Anh, làm sao anh lại đến đây?” Cô có chút kinh ngạc, nhìn về phía bên kia đường, đó chính là chiếc xe của anh.
Anh chẳng biết tại sao, bật thốt lên: “Mang tình nhân tới đây ăn cơm, vừa hay nhìn thấy em đang ôm ấp với người đàn ông kia.”
Giọng điệu của anh thật nhẹ nhàng, ngón trỏ kẹp lấy điếu thuốc, ánh mắt liếc đến trên mặt cô.
Cô hình như vẫn đang sững sờ, nhưng vẫn rất nhanh khôi phục lại bình tĩnh, ánh mắt thu lại từ trên chiếc xe kia: “A, nếu đã như vậy, thì anh mau đi cùng cô ấy đi.”
Bóng đêm phủ xuống, cô nhìn không rõ rốt cuộc người phụ nữ trong chiếc xe kia có bộ dạng ra sao, nhưng mà không cần suy nghĩ, chắc chắn là xinh đẹp hơn cô gấp trăm lần.
“Tốt.” Anh di chân trên mẩu tàn thuốc, tuy rằng trên mặt đang cười, nhưng thanh âm lại lạnh lẽo.
Lúc anh quay mặt sang, đã thấy trên mặt không còn chút cảm xúc nào, khóe môi nhếch lên, tay anh nhấc lên rồi lại hạ xuống, đè nén hồi lâu, mới nghe thấy tiếng nói cợt nhả của mình: “Nhớ đi mua thuốc, tối hôm qua tôi quên mang bao.”
Một tay anh để ở trong túi quần, anh ngẩng đầu bước sang phía bên kia đường, bóng lưng tiêu sái, làm cho ánh mắt cô không rời được, nhưng anh lại đang đi về phía một người phụ nữ khác.
Hoan Nhan xoay người, cô không khỏi ngẩn người, bởi vì không biết từ lúc nào lệ đã rơi đầy mặt.
Thân Tống Hạo đem cửa xe sập mạnh vào, cổ họng căng lên, khẽ nguyền rủa mấy tiếng, chiếc xe đỗ trong bóng tối, căn bản không có một bóng người, anh làm sao có thể nói cho cô biết, từ lúc cô vào viện dưỡng lão anh đã âm thầm đi theo cô!
Nguyên bản anh muốn dùng loại thủ đoạn vô lại này đi dây dưa với cô, để cho cô phải thỏa hiệp, nhưng không ngờ, cô lại coi đó chỉ như một vở kịch hay! Phối hợp với anh mà diễn!
Ngồi buồn hồi lâu, anh khởi động xe, quay đầu lại nhìn phía đường đối diện, ở đó dòng người bon chen, nhưng dù có nhìn thế nào thì cũng không thấy được bóng dáng dịu dàng kia.
Không có chỗ nào để đi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!