Hoan Nhan chỉ cảm thấy mê man, cảm giác ấm áp ở bàn tay dần dần biến mất, cô đặt cốc nước lên quầy bar, nhân viên phục vụ cung kính cúi đầu chào cô, cô nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn.” Sau đó giống như người mất hồn rời khỏi quán bar.
Quý Duy An cũng không biết đã đuổi theo An Nhiễm Nhiễm tới đâu, Văn Tĩnh và Ka Ka cũng tức giận bỏ đi, vốn là tụ tập vui vẻ lại biến thành như vậy, trong lòng Hoan Nhan vô cùng khó chịu.
Một bên là em trai mình rất quan tâm, một bên là bạn bè tốt mình rất xem trọng, ai bị tổn thương cũng làm cho cô đau lòng, nhưng lại không biết làm thế nào.
Lời nói của cô gái vừa nãy vẫn vang vọng trong tai, còn có lần trước gặp Nhiễm Nhiễm ở Quý gia cô bé cũng có vẻ khác thường, khiến Hoan Nhan có chút nghi ngờ nhưng thấy Duy An có vẻ rất thích cô bé, tình cảm có vẻ sâu nặng, nếu có nói gì, Duy An nhất định sẽ không tin tưởng, dù tin cũng không rời bỏ được.
Cô vừa cúi đầu suy nghĩ, vừa đi ra khỏi quán rượu tới đường lớn vẫy xe.
“Nhan Nhan có chuyện gì?” Giọng nói ấm áp vang lên bên tai, một đôi bàn tay chạm vào bờ vai cô, ôm cô vào trong ngực, cô mới phát hiện Thân Tống Hạo đang đứng trước mặt.
Ánh mắt ân cần quan tâm của anh, độ ấm từ lòng bàn tay anh truyền sang, khiến cho cô có cảm giác an tâm.
“Thân tiên sinh thật ra rất quan tâm cô.” Câu nói đó chợt vang lên trong đầu cô, nỗi buồn khổ kia giống như cây cung bị căng ra, khiến cô bị kích thích.
Nếu như nói yêu và hận một người cũng có thể giả dối, vậy trên đời này có thể tin tưởng vào điều gì? Những lời nói dịu dàng sẽ không phải là lừa gạt cô, những cảnh tượng hạnh phúc kia cũng không phải là lừa cô, người đàn ông đứng trước mặt cô đây, nếu như cô không tin, không thương, vậy cô còn có thể đi tin người nào, còn có thể đi yêu người nào?
“A Hạo….” Không kìm chế được, cô nhẹ nhàng kêu tên anh, nhìn vào mắt anh, ánh mắt sáng rực, hai cánh tay khoác vào vai anh, cô nhón chân, dưới ánh đèn đường rực rỡ, người đi đường bỗng thành nền, cô hôn lên đôi mặt của anh, môi…. Lần đầu tiên, cô không khống chế tình cảm của mình, bày tỏ tình cảm của mình trước mặt anh, không hề che dấu.
Nụ cười của anh tràn ngập, lòng bàn tay chạm vào lưng cô, ôm sát cô: “Làm sao?” ANh hôn nhẹ cô, rồi dịu dàng mở miệng.
“Chỉ muốn ôm anh, hôn anh.” Hoan Nhan nỉ non, khẽ cắn môi anh, dùng đầu lưỡi vụng về miêu tả đôi môi tinh xảo của anh.
“Như em mong muốn.” Anh khàn giọng mở miệng, cánh tay hơi dùng sức, thân thể hai người lập tức dán chặt không có khe hở, chặt tới nỗi ngay cả hô hấp cũng là dư thừa.
Ánh đèn bao phủ lên hai người, tình cảm nóng bỏng như vậy hấp dẫn ánh mắt của người đi đường.
Nếu như một nụ hôn nóng bỏng có thể kéo dài giống như một thế kỉ như vậy, nếu như một cái hôn có thể khiến ta cả đời ghi nhớ, như vậy em nguyện ý, chìm đắm bên trong nụ hôn của anh, vĩnh viễn không thức tỉnh.
“Anh thích em sao?” Đợi đến khi hai người tách ra, Hoan Nhan bắt chước động tác anh ưa thích làm nhất, tỉ mỉ dùng ngón tay lau đi vệt nước đọng trên môi anh.
Nụ cười của anh vẫn ngập trần, môi mỏng vẫn mang theo hơi thở lành lạnh, nghe được câu hỏi của cô, anh nhẹ nhàng mở miệng, giọng nói rung động lòng người: “Tất nhiên.”
Anh không lừa gạt cô, có thể ở bên cạnh một người phụ nữ lâu như vậy, tất nhiên là phải thích.
Thật may cô không hỏi anh có yêu cô không.
Cô thế mà vui vẻ như một đứa bé, dán sát vào lồng ngực anh nhẹ nhàng làm nũng: “Em cũng rất thích anh, rất thích, rất thích thích thích….”
Cô vui vẻ khiến anh cũng vậy, chỉ cảm thấy cô thay đổi thật đáng yêu, vội ôm chặt cô, giọng nói dịu dàng: “Như vậy, thích mặc quần áo hơn hay không thích mặc quần áo hơn?”
Nháy mắt hai má cô ửng hồng, rồi lan tới đôi tai, khiến anh không kìm được cúi đầu mút nhẹ, hôn, liếm…. vùi trong ngực anh, cô cũng không có sức đẩy ra, chỉ có thể để mặc anh trêu đùa, nhắm mắt hưởng thụ nụ hôn của anh, suy nghĩ bay xa, rốt cuộc anh có bao nhiêu phụ nữ, mới biến thành người quyến rũ như vậy,cao thủ trong tình yêu khiến người khác tức giận?
“Anh có quá nhiều phụ nữ?” Tâm sự một khi mở ra, cô cũng giống như những cô gái bình thường khác, ghen.
Hai mắt của anh sáng lên, mê hoặc, ngón tay vuốt nhẹ xương quai xanh của cô, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm vành tai cô, lẩm bẩm: “Thế nào? Bắt đầu sử dụng quyền lợi của lão bà rồi sao?”
Anh thổi nhẹ vào tai, khiến toàn thân cô tê dại…. “Nhất định có rất nhiều, mà em chỉ có một mình anh, thật không công bằng?” Hoan Nhan chu môi, nghĩ tới nghĩ lui, cũng cảm thấy mình thua thiệt.
“Anh phục vụ một mình em, em còn muốn tìm thêm?” Anh cười khẽ, dùng giọng nói khiến người ta giống như bị hòa tan thì thầm: “Chúng ta tối nay tới khách sạn, cô bé… Chúng ta tới căn phòng lần đầu tiên làm, thế nào?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!