Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc full

Anh không trả lời, bờ vai hơi run rẩy, qua một hồi lâu anh mới khống chế được cảm xúc của mình, ngồi xuống ghế sa lon: “Anh là người đã chết qua một lần, nhớ lại hay là quên đều không quan trọng.”

“Á Hi… anh hận em sao?” Hoan Nhan lảo đảo đi xuống cầu thang, đứng thật gần trước mặt anh, dè dặt hỏi.

Á Hi khẽ cười, lại lắc đầu, ánh mắt anh chợt thay đổi đỏ lên, cảm thấy trong mũi mình dâng lên chua xót và đau đớn, bất chợt muốn rơi nước mắt.

“Không hận em, cả đời này yêu còn không đủ, sao lại hận, vả lại anh cũng không nghĩ phải hận.” Anh cúi đầu, lông mi run run, bàn tay lục lọi trên bàn hồi lâu mới tìm được bao thuốc lá, ngón tay run rẩy lấy ra một điếu thuốc, châm mãi mới được. Vừa đưa lên khóe miệng, bị một bàn tay bé nhỏ lạnh buốt giữ chặt lại: “Anh bệnh vừa mới bớt, không thể hút thuốc lá.”

Hoan Nhan nhỏ nhẹ nói, lấy điếu thuốc vừa mới đốt từ trên tay anh, dụi vào gạt tàn dập tắt nó đi. Cô không dám nhìn mặt anh, không nghĩ đến, Á Hi lại hồi phục trí nhớ nhanh như vậy.

Á Hi nắm chặt hai tay lại, cô đụng vào mơ hồ cảm thấy đau đớn.

Em từ đầu tới cuối trong lòng đều đã có người khác, nếu không yêu tôi, tại sao còn xuất hiện trước mặt của tôi? Nếu như tôi có thể quên, vĩnh viển cả đời này đã quên. Nếu như có thể, thật tốt biết bao.

“Anh nhớ đã từng nói với em, nếu như anh chết rồi, xin em đốt cho anh một ít giấy tiền. Anh không biết, lời hứa đó bây giờ còn có thể thực hiện hay không?”

Anh thấp giọng nói, trái tim lạnh lẽo như nắm tro tàn, anh không biết mình ngàn dặm xa xôi trở lại làm gì. Anh quên mất những chuyện đã xảy ra giữa bọn họ, thế nhưng anh lại nhớ, trong các giấc mơ đều nhớ, anh yêu cô, yêu người phụ nữ đột nhiên xuất hiện trước mắt mình mà mình cũng không biết. Cô có một cái tên rất xinh đẹp, gọi là Hứa Hoan Nhan!

“Anh không được chết, nếu anh dám chết, cả đời này em sẽ không tha thứ cho anh!” Cô bật khóc, đứng bên cạnh anh “Á Hi, hãy sống thật tốt, coi như là em cầu xin anh, không cần suy nghĩ nhiều, Vũ Hinh rất thích anh, em có thể nhìn ra, em biết anh cũng thấy được. Đừng nên giống em phụ lòng tốt một người, hãy đối xử tốt với cô ấy.”

“Anh là người tốt, nhưng em không yêu anh, Vũ Hinh cũng là người tốt, thế nhưng , anh cũng vậy không yêu cô ấy.” Á Hi nhẹ nhàng rút ngón tay bị cô nắm chặt ra, anh cúi đầu, đưa tay lên ôm lấy khuôn mặt của cô, đôi mắt đen sâu thẳm mà cô đơn: “Nếu như kiếp sau không có Thân Tống Hạo, thời điểm anh gặp em khi em vẫn còn đang độc thân, vậy em có cho anh một cơ hội không?”

Anh cúi đầu nhìn xuống, cô ngước mắt lên cặp mắt rưng rưng nhìn anh.

Cô gái đứng khuất phía sau cầu thang giơ tay bụm miệng, nước mắt rơi xuống nhạt nhòa.

“Em không cho anh nói cái gì chết, cũng không nói kiếp sau. Á Hi, em muốn anh tìm một công việc tôt nhất, sau đó tìm được một cô gái tốt hơn em, kết hôn, sống cho tới đầu bạc răng long, anh có hiểu không?” Cô gạt tay anh ra, cố đè nén âm thanh liên tục gầm nhẹ.

“Được được, anh nhớ rồi, em mau đứng dậy đi….” Anh cười khẽ, đưa tay kéo cô từ trên sàn nhà đứng lên “Anh sẽ không chết, sẽ sống thật tốt hơn, em yên tâm đừng khóc nữa.”

Tất cả thời gian, cuộc đời của em đều dành cho Thân Tống Hạo, cho nên em mới không trả lời anh phải không? Nếu như anh chết, người lương thiện như em, cả đời này cũng sẽ không yên lòng. Nếu như anh còn sống, coi hạnh phúc của em là phương thức sống, vậy có phải tâm của em sẽ yên ổn , cả cuộc đời sau đó trôi qua trong hạnh phúc?

Anh cúi đầu, vỗ nhè nhẹ vào tay cô: “Đừng nói về anh nữa, em hãy nói một chút về chuyện lúc trước của chúng ta, anh không nhớ nổi, chuyện cũ của chúng ta anh đều quên hết.”

“Quên rồi thì không cần nhớ tới, chúng ta nên hướng về tương lai, không phải sao?” Cô nén đau khổ vào tim, không đành lòng nói cho anh biết những đau khổ trước kia.

“Phải không nghĩ tới như vậy, quả thật không cần nhớ đến nữa.” Á Hi khẽ thở dài, xoay mặt lại nhìn cô, nói khẽ: “Lần này gặp mặt, e là lần cuối cùng. Qua năm mới, anh chuẩn bị cùng với cha mẹ định cư ở nước ngoài, hai người họ cũng lớn tuổi rồi, anh muốn làm thật tốt đạo hiếu, vả lại ba mẹ còn đang mong anh kết hôn, sanh con nữa đấy!”

“Sau này anh không trở lại đây nữa sao?” Hoan Nhan cảm thấy trong lòng trống rỗng, cô sốt ruột nhìn lại anh, trong mắt hiện lên tia không muốn: “Anh không trở lại xem tụi em sống tốt hay không sao?”

Anh đưa tay lên vuốt tóc cô ra sau tai, dịu dàng cười to: “Nếu anh quay lại nhìn em thêm mấy lần, chắc không thể đi được nữa. Thừa dịp bây giờ, anh còn có thể rời đi khỏi em….”

“Á Hi, nếu như em…. chúng em nhớ anh thì làm thế nào liên lạc?” Cô không nhịn được lại bắt đầu khóc. Bất chợt anh ôm chặt lấy cô, dùng hết sức để ôm thật chặt, dường như muốn đem cô khảm vào trong ngực mình vậy.

“Nhan Nhan, Nhan Nhan, Nhan Nhan….” Anh kêu tên cô liên tục ba lần, rồi nghẹn ngào dừng lại: “Em có biết, anh rời khỏi em, tựa như cắt đi trái tim mình vậy. Nhưng không có anh, chuyện tình cảm khi xưa của em vẫn có thể tiếp tục. Anh chỉ là người dư thừa, cũng là mạng người dư thừa đầy trắc trở.”

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận