Thân Tống Hạo trực tiếp bế Hoan Nhan lên, nhét vào trong xe, anh xoay người vỗ vỗ vai Kỳ Chấn, nháy mắt. Kỳ Chấn cũng không nhiều lời, gật đầu, đưa mắt nhìn bọn họ lên xe đi xa, lúc này mới xoay người lôi kéo Văn Tĩnh đi bộ về phía phòng nằm điều trị của Kaka.
Bệnh tình của Kaka hết sức nghiêm trọng, cô vẫn sốt cao liên tục không hề giảm. Báo cáo chẩn đoán bệnh của Kaka bác sĩ vẫn chưa gửi xuống. A Chí đã trông coi cô một ngày một đêm, giờ phút này đang nắm tay của cô ngồi ở mép giường.
Văn Tĩnh đi vào, trông thấy gương mặt A Chí nhợt nhạt mà tiều tụy. Anh vẫn nhìn Kaka, thỉnh thoảng đưa tay vén lại tóc cho cô, thỉnh thoảng lại cầm khăn lông lau trên trán cho cô hạ bớt nhiệt.
“A Chí, Kaka có tốt hơn chút nào không ?” Văn Tĩnh hỏi giọng khàn khàn, A Chí cũng không ngẩng đầu lên, chỉ lắp bắp nói: “Cô ấy sẽ không có chuyện gì, tôi sẽ không để cho cô ấy gặp chuyện không may.”
“Tôi biết, Kaka sẽ không xảy ra chuyện gì hết, tuyệt đối sẽ không…” Nước mắt Văn Tĩnh lập tức rớt xuống, cô đẩy đẩy A Chí: “Anh nghỉ ngơi trước đi, tôi ở chỗ này coi chừng cô ấy cho.”
“Không cần đâu, từ nay về sau, tôi sẽ không rời khỏi cô ấy nửa bước. Ngày ấy nếu như tôi ở đó, nếu như điện thoại di động của tôi thông suốt, cô ấy sẽ không xảy ra chuyện, cũng sẽ không bị nỗi đau khổ lớn như thế này, người đáng chết là tôi, là do tôi đã không bảo vệ cô ấy được chu đáo.”
A Chí vừa nói, vừa giống như đang trừng phạt mình, liền tự đấm mạnh vào lưng bàn tay của mình, khiến máu chảy đầm đìa. Một loạt vết thương giống nhau nằm vắt ngang ở trên mu bàn tay, nhìn thấy mà phát hoảng, vết thương mới đè lên vết thương cũ, thậm chí có nhiều chỗ còn nhìn thấy cả xương trắng…
“A Chí!” Kỳ Chấn không nhìn nổi, đưa tay giữ anh ta lại: “Cậu bình tĩnh một chút, báo cáo chẩn đoán bệnh của Kaka vẫn chưa chuyển xuống, cô ấy sẽ không sao đâu.”
A Chí chợt cười dịu dàng, ánh mắt vẫn khoá chặt khuôn mặt của Kaka như cũ: “ Bất kể cô ấy có chuyện gì, đối với tôi cũng không có sao, cả đời này tôi cũng sẽ chăm sóc cho cô ấy, chờ cô ấy khoẻ lên, tôi liền mang cô ấy đi, vĩnh viễn rời khỏi nơi này, sống cuộc sống yên tĩnh chỉ có hai chúng tôi.”
Văn Tĩnh không kìm chế được, xoay người cúi đầu khóc. Kỳ Chấn nhẹ nhàng ôm lấy vai của cô, lửa giận tích tụ trong lồng ngực gần như không cách nào khống chế được. Anh nhịn nửa ngày, chợt vung tay đi ra khỏi phòng bệnh, lấy điện thoại di động ra không chút nghĩ ngợi bấm một cái mã số.
Văn Tĩnh nhìn vẻ mặt của anh có điều gì đó không đúng, cuống quít đuổi theo, lại chỉ nghe được những câu nói ngắt quãng: “Được, giải quyết xong rồi báo cho tôi biết… gọi điện thoại cho Triệu thư ký không nên trực tiếp liên lạc với tôi…”
“Kỳ Chấn, anh làm cái gì đấy?”
Văn Tĩnh đưa tay chọc anh, Kỳ Chấn hơi ngẩn ra, vừa quay đầu lại, Văn Tĩnh dường như chợt nhìn thấy vẻ lạnh lẽo như muốn giết người, ánh lên từ trong đáy mắt của anh. Cô không khỏi run lên một cái, khiếp đảm lui về phía sau từng bước nhìn anh: “Kỳ Chấn, anh đang gọi điện thoại cho ai…”
“Không sao, chúng ta vào đi thôi, chỉ là chút việc của công ty.” Kỳ Chấn cười một tiếng, cái vẻ lạnh lẽo như muốn giết người kia cũng phút chốc đã không thấy tăm hơi. Văn Tĩnh nghi ngờ nhìn lại hai mắt của anh, rồi theo anh đi vào phòng bệnh. Kaka mơ màng tỉnh lại, A Chí đang cho cô uống nước, sắc mặt bị sốt của cô đỏ bừng, lớp da trên môi bong ra, mái tóc trông giống như một đám cỏ khô vàng úa chất đống trên đầu, Văn Tĩnh vừa thấy, viền mắt không kìm được lại đỏ lên…
“Kaka…” Cô đi tới, ngồi xổm ở bên mép giường, nhẹ nhàng nắm tay của Kaka, bàn tay gầy chỉ còn da bọc xương. Văn Tĩnh nhớ lại, có một ngày Kaka tìm đến cô, hai người như ở chỗ không người ôm nhau khóc ròng nơi đầu đường. Kaka nói cô ăn không ngon, ngủ không yên, vừa nhắm mắt, lại như nhìn thấy lũ đàn ông ghê tởm kia, vừa nghĩ tới đã không kiềm chế nổi chỉ muốn ói.
Chỉ qua mấy tháng ngắn ngủi, cô gầy dữ dội đến mức chỉ còn 38 kí lô. Văn Tĩnh cúi đầu cầm bàn tay của Kaka áp lên mặt mình, lòng bàn tay của Kaka nóng bỏng, nhưng ngón tay lại lạnh như băng, cô nhẹ nhàng run rẩy đem tay rút ra, “Tĩnh nhi, đừng đụng vào tớ…”
“Kaka…” Văn Tĩnh không kìm được, lập tức gục đầu trên người Kaka khóc oà lên. A Chí đứng lên, yên lặng đi tới trước cửa sổ, bầu trời vốn trong sáng, chẳng biết từ lúc nào đã trở nên u ám, anh đưa tay nắm chặt khung cửa sổ, không dám nghe tiếng khóc bi thương kia.
Đó là người con gái mà anh đã yêu thật sâu đậm, vẫn luôn luôn muốn che chở gấp bội cho cô, nhưng mà cô lại từ chối cái gọi là sự che chở đó của anh, bây giờ lại bị thương thành như vậy.
“Đừng khóc, Tĩnh nhi… cậu hãy trở về đi thôi, khóc nhiều thì ốm mất, vậy thì Bảo Bảo làm sao bây giờ? Bảo Bảo sẽ đói mất thôi…” Kaka mệt mỏi, cố gắng nói, cô nở nụ cười cay đắng, gân xanh trên mu bàn tay lộ cả ra, mạch máu phồng lên, kim tiêm tựa hồ đụng sai vị trí , nên một đoạn trong dây truyền có vệt máu li ti chảy ngược lại.
“Kaka, thật xin lỗi, đều là do mình không tốt, do mình không tốt…” Văn Tĩnh cũng không buồn nghe, chỉ ôm Kaka khóc không ngừng.
“Cậu thật ngu ngốc, tớ cũng không phải là không thể sống, hơn nữa, có phải hay không còn là hai việc khác nhau mà, cậu khóc dữ dội như vậy, có phải là cố ý nguyền rủa tớ không!”
Kaka nói xong, hốc mắt cũng thoáng vẻ chua xót, cô đẩy đẩy Văn Tĩnh: “Cậu ngoan ngoãn về nghỉ đi, tiếp đó cậu nấu nồi cháo rang rồi nói với chị Trần mang đến cho tớ nhé, tớ đang rất muốn ăn cháo đây.”
“Ôi trời, được rồi, tớ bây giờ sẽ trở về để nấu cho cậu ít cháo rang!” Văn Tĩnh vừa nghe lời này, lau nước mắt lập tức đứng lên, liền đẩy Kỳ Chấn đi ra ngoài dáng điệu hấp tấp như trước.
Kaka nhìn theo bóng lưng của Văn Tĩnh, nhìn vẻ mặt của Kỳ Chấn đối với cô thật cưng chiều, Kaka cười nhẹ, đáy mắt ngấn lệ lóe lên vẻ bất cần, hai người này là chị em tốt của cô, chỉ cần họ có thể trôi qua bình yên, cô cho dù chết, cũng nhắm mắt.
“A Chí, có phải là tôi không sống được nữa phải không?” Kaka quay mặt sang, liền thấy trong bóng tối mờ mờ vẻ mặt của A Chí dịu dàng nhìn cô.
Cô với tay, ý bảo anh tới gần, A Chí lập tức ngồi chồm hổm xuống ở bên cạnh cô, anh kéo tay của cô đặt vào trong lòng bàn tay mình: “Sẽ không phải như vậy đâu.”
“Có thật không?” Cô lần đầu tiên có kiểu giống như là một cô bé , khuôn mặt toát ra vẻ yêu kiều, A Chí lòng chua xót một hồi, nắm thật chặt bàn tay mảnh dẻ của cô: “Thật mà.”
“Thế thì thật là tốt.” Kaka gật đầu một cái, cô khẽ mỉm cười, nỉ non một tiếng; “Tôi đã nhìn thấy mẹ… mẹ đang cười nhìn tôi.”
Cô nhắm mắt lại, một lần nữa hôn mê trở lại. A Chí bờ môi run rẩy, cúi đầu gọi tên cô: “Kaka…”
Gió thổi qua rèm cửa sổ, không biết mùi hoa từ nơi nào theo chiều gió bay tới, A Chí cảm thấy viền mắt đau xót như sắp khóc, anh cố kìm lại nhưng cuối cùng anh vẫn khóc oà lên.
“Kaka… Anh yêu em.” A Chí đem mặt vùi vào trong lòng bàn tay lạnh như băng của cô, một lần một lần hôn, “Kaka, đã nhiều năm như vậy, anh cũng không dám nói… không dám nói cho em biết… em là người con gái thật là tốt, thật là tốt… anh không xứng với em, nhưng anh vẫn phải nói cho em biết rằng “Anh yêu em”, từ lần đầu tiên nhìn thấy em, anh đã yêu em! Kaka, anh nguyện ý vì em đi tìm cái chết, anh cũng nguyện ý cùng chết với em… Kaka, cầu xin em hãy sống trở lại đi…”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!