Văn Tĩnh dường như đang suy nghĩ điều gì đó, cô trước nay dám làm dám chịu, chạy vội ra nắm chặt áo Kì Chấn, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú nâng lên, trên nét mặt bướng bỉnh phảng phất chút áy náy: “Chuyện vừa rồi, thật ngại… tôi trong lòng lo lắng Nhan xảy ra chuyện nên mới nghĩ anh là người xấu…”
Kì Chấn cau mày,nhìn cô biết mình nói sai bộ dáng cúi đầu lo lắng, bất đắc dĩ nói: “Chỉ cần cô lần sau chú ý, chưa phân biệt đúng sai đã đánh người là được …”
“Được, tôi nhớ rõ.” Cô nhìn anh mỉm cười, nụ cười rạng rỡ khiến ánh mắt Kì Chấn hơi lóe sáng, anh cái gì cũng không nói, gật đầu xoay người đi ra ngoài… Ngồi trên xe Văn Tĩnh trở về kí túc xá, chân bước nghiêng ngả xiêu vẹo đi lên lầu, cửa vừa mở Hoàn Nhan chạy thẳng vào nhà vệ sinh, đầu cô như muốn nứt ra, vội ghé vào bồn rửa tay nôn một lúc lâu mới cảm giác dễ chịu hơn.
Ngẩng đầu, nhìn trong gương khuôn mặt sưng phù, hai mắt mọng như quả đào, chuyện xảy ra trong 1 tuần vừa rồi, làm cho cô khóc nhiều hơn cả 8 năm qua cộng lại.
Những câu nói nhục mạ của anh ta cứ vang bên tai cô, cô không lí giải được cảm xúc hiện tại của mình, trong đầu nảy lên suy nghĩ có lẽ anh ta sẽ không tiếp tục thực hiện giao dịch này.
Hoan Nhan bước ra phòng vệ sinh, cầm điện thoại ở trọng túi xách ra, điện thoại này chỉ có số của anh, mà cũng chỉ để liên hệ cùng anh.
Bây giờ chắc cũng không cần.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!