Lại nói Ngải Ương, từ buổi đầu gặp gỡ đã bị sự dọa nạt bá đạo của Dật Tuyên làm cho sợ hãi, đã dần trở nên ỷ lại vào cậu, đến mức làm bất cứ việc gì cô bé cũng hỏi ý kiến của Dật Tuyên. Cũng từ sau hôm đó, Dật Tuyên đã đặt cho Ngải Ương biệt danh là Tiểu Ngư.
Nàng tiên cá nhỏ bé của Dật Tuyên vốn ương bướng, nhưng nếu chỉ cần nói là Dật Tuyên sẽ không thích, ngay lập tức Tiểu Ngư sẽ ngoan ngoãn ngay. Ví dụ như cô bé rất ghét uống sữa, mẹ chỉ cần nói: “Con không uống sữa người sẽ còi cọc, xấu xí, Dật Tuyên sẽ không thích”, vậy là cô bé nhắm mắt nhắm mũi uống hết cốc sữa…
Có lần Tiểu Ngư nghe loáng thoáng Dật Tuyên nói không thích những người nhát gan, tối hôm ấy trời mưa to, sấm chớp ùng oàng, mặc dù rất sợ bóng tối, nhưng cô bé Tiểu Ngư tám tuổi mở cửa ra ngoài hiên muốn thử thách lòng dũng cảm của mình. Cô bé bịt hai tai, nhắm chặt mắt lại, miệng lẩm bẩm: “Mình không sợ bóng tối, mình không phải là người nhát gan…”
Tống Ương Ương dỗ thế nào cô bé cũng không chịu vào nhà, cứ đứng đó chịu mưa hắt ướt hết cả người. Cuối cùng cô phải gọi điện sang nhà nhờ Hoan Nhan gọi Dật Tuyên ra nghe điện thoại khuyên nhủ Ngải Ương. Dật Tuyên tức giận quát Tiểu Ngư, cô bé không những không vào nhà mà còn ương ngạnh nói lại: “Em đang thử thách lòng dũng cảm của mình, anh đừng có mắng em như thế, chẳng phải sáng nay anh đã nói là rất ghét người nhát gan đó sao?”
Lúc này Dật Tuyên mới nhớ ra lúc sáng cậu kể chuyện Thiên Ái bị ốm, phải tiêm phòng, cô bé sợ run người, mặt mũi tái mét. Dật Tuyên đã nhăn mũi chê Thiên Ái nhát gan, làm xấu mặt người nhà họ Thân…
Vậy là Dật Tuyên phải xuống giọng dỗ dành: “Tiểu Ngư ngoan, em vào nhà đi, đứng ngoài đó mưa lạnh sẽ ốm đấy, em mà ốm là anh không chơi với em nữa đâu… Anh biết là em rất dũng cảm, em không nhát gan…” Lúc đó nàng tiên cá nhỏ mới chịu theo mẹ vào nhà.
Hôm sau, Ngải Ương bị cảm lạnh. Cô bé sốt cao, họng đau rát, nghẹt mũi. Mặc dù rất mệt nhưng cô bé vẫn lo lắng hỏi mẹ: “Mẹ ơi con ốm thế này có bị xấu đi không hả mẹ, mũi con chảy nước mũi mãi thế này liệu có bị dài ra như Buratino không? Con mà xấu là anh Dật Tuyên không thích đâu.”
Dật Tuyên nghe tin Tiểu Ngư ốm vội sang thăm. Ngải Ương vừa nhìn thấy cậu đã nói luôn: “Anh Dật Tuyên, em uống thuốc rồi, thuốc đắng lắm nhưng em không sợ, em không khóc. Mẹ bảo ngày mai là khỏi ốm thôi, anh đừng giận em nhé… Em rất dũng cảm phải không anh?”
Dật Tuyên cầm bàn tay bé nhỏ của Tiểu Ngư áp lên má mình, bàn tay cô bé nóng bỏng, cậu thật đau lòng: “Tiểu Ngư ngoan nhất, Tiểu Ngư không nhát gan. Nhưng nếu em còn để bị ốm lần nữa là anh giận đấy, bị ốm em sẽ xấu xí rất nhiều, anh không thích em ốm… Em mà ốm là anh buồn lắm..”.
Hoan Nhan đã nhiều lần phê phán thói gia trưởng của cậu, nhưng với Dật Tuyên chỉ như nước đổ đầu vịt. Cậu biện hộ đó là một cách để cho Ngải Ương quen với nếp sống của gia đình mình, hơn nữa đó cũng là do Ngải Ương tự nguyện chứ cậu đâu có ép buộc cô bé. Thân Tống Hạo thì chỉ cười khà khà, chỉ có Trần Nhị thì vô cùng tức tối. Ai đời con gái là bảo bối của anh, lại chỉ nghe lời của con trai của A Hạo, anh buồn bực đến nỗi chỉ hận rằng không thể gả ngay con gái sang nhà Thân Tống Hạo để khỏi suốt ngày nghe cô bé véo von: “Anh Dật Tuyên bảo thế… Anh Dật Tuyên nói với con như thế…”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!