"Chấp nhận bản thân, yêu quý chính mình"
Editor: CO6TINY
Bên sân thể thao người đông như trẩy hội.
Tưởng Đông Hiểu đang đứng ở vạch xuất phát khởi động làm nóng người, lúc này đường chạy 1500 m cho nam sắp bắt đầu. Giọng nữ phát ra từ trong loa: "Các em học sinh tham gia trận chung kết 1500m nam, vui lòng đến phía đông sân vận động để kiểm tra. Tham gia..."
Không lâu sau, tiếng loa phát thanh lại vang lên: "Trận chung kết 1500m nam sắp bắt đầu, xin hãy tránh xa đường đua. Bạn nam..."
"Bạn học Lí Phong sao chưa mặc áo thi đấu?" Giáo viên kiểm tra kéo một vận động viên đang mặc đồng phục trường lại hỏi.
"Xin lỗi thầy, em quên mất."
"Bỏ đi, lần sau không được phép, biết chưa?"
"Đã rõ"...
Huh?! Cái người răng trắng môi hồng mặc đồng phục học sinh màu trắng kia chả phải Dương Văn Húc sao, Tưởng Đông Hiểu kinh ngạc nhìn người nào đó bên cạnh, cậu nhớ người này đâu đăng kia hạng mục nào, lấy tính cách của cậu ta cũng đừng mong sẽ tình nguyện tham gia hội thao. Các bạn cùng lớp đứng xung quanh cổ vũ cũng thấy lạ, có điều đây cũng xem như là chuyện tốt. Dương Văn Húc mất tự nhiên trước ánh mắt soi mói bàn ra tán vào của người vây xem, chí ít cậu cảm thấy ngay cả tư thế chuẩn bị cũng rất kỳ cục.
"Các em, chuẩn bị..." "Pằng" tiếng súng vang lên, các vận động viên lao bắn khỏi đường đua như một mũi tên vọt khỏi cung. Chạy bền là hạng mục cần tôi luyện ý chí, một khi bạn nản chí, sẽ rất khó để chạy hết quãng đường. Các vận động viên chạy được hai vòng sân tốc độ đã bắt đầu chậm dần. Tưởng Đông Hiểu đang vươn lên dẫn đầu, chạy bền dường như không quá khó với cậu, chỉ cần điều chỉnh nhịp thở lẫn tiết tấu chạy là được. Sắc mặt Dương Văn Húc đang chạy ở cuối rất kém, khoảng cách khá xa so với các vận động viên phía trước, nhưng vẫn rất kiên trì bám theo, không hề có ý từ bỏ.
Vì sao chứ... Dương Văn Húc nghĩ, nói gì mà bỏ đi, nói gì mà nhìn thôi đã thấy không được, sao các cậu đều nói tôi không thể, tại sao tôi không thể giống như mọi nam sinh khác! Làm những việc con trai muốn làm được! Dương Văn Húc đẩy nhanh tốc độ, liều mạng cắm đầu về trước, còn vượt qua Tưởng Đông Hiểu sắp hoàn thành chặng đua cuối cùng, Tưởng Đông Hiểu nhìn sau ót Dương Văn Húc, hoài nghi liệu thằng cha này có phải tiêm máu gà không nữa.
Lồng ngực đau muốn vỡ tung, hô hấp trì trệ khó khăn, chịu không nổi nữa, mắt thấy gần đến vạch đích, phải căn răng kiên trì! "Rầm!" Âm thanh trầm đục thanh thúy vang lên. "Ơ! Này!" Nhìn thấy Dương Văn Húc ngã xuống, Tưởng Đông Hiểu chạy về phía trước. "Này! Cậu không sao chứ?" Tưởng Đông Hiểu đỡ người đang nằm trên mặt đất dậy, người kia sớm đã hôn mê bất tỉnh. Mọi người trên sân nháo nhào ầm ĩ hết cả, người trong lớp bu chật cứng đường đua, đều hỏi Dương Văn Húc thế nào rồi. Giáo viên giám sát đường chạy nói: "Các học sinh không liên quan đến cuộc thi mời ra khỏi đường đua! Đừng làm ảnh hưởng đến trấn đấu".
"Các cậu về trước đi, tôi đưa cậu ấy đến bệnh viện." Tưởng Đông Hiểu bế người bất tỉnh nhân sự chạy ra khỏi sân thể thao, cũng không đợi bạn học giáo viên đuổi theo đằng sau. Có vẻ như một bạn cùng lớp đã gọi 120, giáo viên bảo cậu ngừng lại, nói cậu biết xe cấp cứu sắp tới nơi rồi.
Bên ngoài phòng cấp cứu nồng nặc mùi thuốc khử trùng, vài người đang ngồi thẫn thờ bên ngoài, có cả giáo viên lẫn học sinh. Tưởng Đông Hiểu đứng một mình bên đó, cậu rất khó hiểu, cũng khá buồn bực, trong đầu cứ lặp đi lặp lại những gì mình nhìn thấy, lúc đến gần đỡ Dương Văn Húc dậy, cậu phát hiện quần của đối phương có một vết tròn màu đỏ to bằng quả trứng, giống như máu tươi...
Cuối cùng, người nhà Dương Văn Húc cũng tới, giáo viên cùng học sinh thấy thế đều rời đi.
Trong lúc ngủ mơ, Dương Văn Húc đang chìm sâu vào trong làn nước, nước tràn tới tấp vào phổi, phổi căng phồng lên, sưng tấy còn rất đau, sau đó có người không ngừng nói chuyện bên tai cậu, nói rằng đừng hoảng sợ, đừng lo lắng. Mở mắt ra, cậu nhìn thấy một bức tường trắng xóa trước mặt.
Bên trong văn phòng bác sĩ.
"Chị họ, đừng lo quá, chuyện của Văn Húc vẫn chưa bị ai phát hiện, em bảo giáo viên học sinh về trước rồi." Nam bác sĩ dịu dàng nói, đôi mắt cười lên như vầng trăng khuyết.
"Cảm ơn chú. Tiểu Húc sao rồi?" Người phụ nữa sốt ruột hỏi.
"Bộ phận nữ giới của Tiểu Húc phát triển chậm hơn những cô bé bình thường, nhưng đến tuổi dậy thì vẫn sẽ có kinh nguyệt giống con gái. Chuyện này thằng bé có lẽ khó mà chấp nhận được."
Người phụ nữ nghe xong, sắc mặt càng trầm xuống, đôi môi tái nhợt không nói nên lời.
"Kết quả kiểm tra lần này cho thấy tinh hoàn của Tiểu Húc cũng phát triển bình thường, chuyện này rất hiếm thấy. Em nghĩ, chúng ta phải quan sát xu hướng tâm lý của Tiểu Húc, để biết chắc thằng bé nghiêng về giới tính nào, mới tiến hành làm phẫu thuật được..."
Lúc này bên ngoài cửa, thiếu niên mặt mày trắng bệch lặng lẽ rời đi.
Tối, người phụ nữ nghe bảo mẫu nói Dương Văn Húc vẫn nhốt mình trong phòng kể từ khi về tới giờ. Người phụ nữ gọi bảo mẫu lấy chìa khóa dự phòng mở cửa ra, nhìn thấy trên mặt đất đồ đạc lộn xộn tứ tung hết lên, cô nhìn quanh mọi ngóc ngách trong phòng, phát hiện thiếu niên mặt đẫm nước mắt đang điên cuồng cắn vào cánh tay mình.
"Tiểu Húc!!" Người phụ nữ hỏang sợ kêu lên, vội vàng đẩy xe lăn lại gần nắm lấy tay cậu. Dương Văn Húc ngẩng đầu lên khi nghe thấy giọng nói của cô, cánh tay run rẩy đầy dấu răng nhuốm máu. Trong tích tắc, cậu òa lên khóc nấc, nhìn vô cùng xót xa.
"Sao cháu ngốc thế hả!" Người phụ nữ khóc, "Thằng bé này, cháu hãy thử chấp nhận nhận bản thân, yêu quý chính mình, được chứ? Cô cầu xin cháu đấy..."
"Cháu là nam hay nữ! Cháu không thuộc bên nào cả, ai nói cho cháu biết mình là ai được không!" Cậu gào khóc. Cái gì cũng không phải, cậu chỉ là tác phẩm khiến người ta dở khóc dở cười do thượng đế vô tình nặn ra thôi. Người ta thường nói, cho dù bạn là ai cho dù bạn ở đâu, hãy học cách chấp nhận bản thân, yêu quý lấy chính mình. Nhưng nào ai thấu hiểu được nỗi đau bên trong chứ. Đặc biệt còn là xui xẻo khó mà tiếp thu được, chán ghét chính mình đến cực điểm, làm sao có ngày tự yêu lấy chính mình đây? Nơi góc tối trái tim ấy, liệu nắng vàng có tỏa sáng?
Editor: CO6TINY