Chương 100
Nhưng cô cũng chẳng có lòng dạ đâu mà đi nấu mì hay gọi đồ ăn về, cô định ngâm thêm một lúc nữa rồi tắm, sau đó đi ngủ luôn.
Dù sao thì ngủ rồi sẽ không khó chịu nữa.
Nghĩ vậy, Thẩm Thanh Ngọc lại nhắm mắt ngâm thêm vài phút, đổi sang một bài hát nhẹ nhàng, lúc này cô mới đứng lên đi đến dưới vòi hoa sen.
Lúc chuông cửa vang lên, cô đang chuẩn bị tắt đèn đi ngủ.
Hơn mười giờ tối, ngoài người uống say đi nhầm cửa ra, Thẩm Thanh Ngọc cũng không nghĩ ra được là ai.
Cô tắt đèn, vừa năm xuống thì chuông cửa lại vang lên một lần.
Hai lần rồi.
Thẩm Thanh Ngọc cau mày, bật đèn, mang dép đi ra mở cửa: “Là anh?”
“Bất ngờ lắm à?”
Phó Ngọc Hải nhướng mày, đưa phần cháo vừa mua mang về đến trước mặt Thẩm Thanh Ngọc: “Rượu đêm em không để tôi uống với em, cháo sáng em cũng không để tôi nấu, nhượng bộ chút đi, bữa khuya thì có thể đúng không?”
Thẩm Thanh Ngọc hơi bất ngờ nhìn bóng lưng của Phó Ngọc Hải biến mất ở chỗ rẽ, lúc này cô mới xoay người, giơ tay đóng cửa.
Phải nói là, đàn ông đa tình, ngoài đa tình ra thì thật sự không có gì không tốt cả.
Tối nay cô uống mấy ly rượu trắng, vốn dĩ dạ dày không ổn lắm, Phó Ngọc Hải mang cháo tới, còn là cháo sườn khoai từ.
Chậc, chiêu này, người bình thường thật sự không đỡ nổi.
Nhưng tiếc là Thẩm Thanh Ngọc không phải người bình thường.
Ngoài lúc bắt đầu có hơi cảm động ra thì không còn gì khác nữa.
Ăn cháo xong, dạ dày dịu lại, người cũng khoan khoái dễ chịu hơn nhiều, cô đánh răng rồi lên giường, qua vài phút là cô đã ngủ.
Sáng sớm hôm sau, chuông báo thức còn chưa reo thì Thẩm Thanh Ngọc đã tỉnh.
Ngày làm việc, đồng hồ sinh học của cô đã rất tự giác.
Thẩm Thanh Ngọc với lấy áo khoác ở bên cạnh rồi mặc vào, lúc ra ngoài làm bữa sáng, cô liếc mắt qua hộp cơm đặt trên bàn ở cách đó không xa, ánh mắt hơi khựng lại, cô cong môi cười rồi xoay người vào bếp ở bên cạnh.