Chương 196
Dù sao đi nữa Phó Ngọc Hải đã nói, nếu cô không muốn yêu đương thì anh ta sẽ không chạy theo cô nữa. Anh ta không theo đuổi cô, nhưng những gì anh ta làm chẳng khác gì đang tán tỉnh cô.
Điện thoại trong lòng bàn tay rung lên, mạch suy nghĩ của ‘Thẩm Thanh Ngọc chấm dứt, cô đứng dậy xuống giường.
“Ồ, tỉnh rồi à?”
Nghe thấy giọng nói của Trần Ánh Nguyệt, Thẩm Thanh Ngọc sững sờ một hồi. Cô nhìn xung quanh, Trần Ánh Nguyệt ở trên sô pha bưng một ly nước ấm đi tới, hỏi: “Tìm ai thế? Tìm cậu Phó à?”
‘Thẩm Thanh Ngọc cầm lấy ly nước, uống một hơi cạn hết ly nước: “Cậu tới khi nào vậy?”
“Hơn bốn giờ chiều, cậu đói chưa? Trước khi cậu Phó đi có dặn đi dặn lại tớ là chừng nào cậu tỉnh thì phải cho cậu ăn cháo trước, vì cả ngày hôm nay cậu chưa có gì trong bụng.”
Sau khi Trần Ánh Nguyệt nói xong còn bồi thêm một câu: “Cháo do chính tay cậu Phó nấu đấy!”
‘Thẩm Thanh Ngọc không tin: “Bớt làu bàu đi, giúp tớ bưng cháo lên, tớ đói lắm rồi.”
Trần Ánh Nguyệt đi vào bếp bưng bát cháo lên, ngồi đối diện với Thẩm Thanh Ngọc, chống cằm nói: “Cậu không tin à, cháo này thật sự là do Phó Ngọc Hải tự tay nấu!”
Trần Ánh Nguyệt cũng phải mất vài giờ mới tiêu hóa được sự thật ngỡ ngàng này. Buổi chiều cô ấy vừa bước vào cửa nhìn thấy Phó Ngọc Hải đang đeo tạp đề đã cực kỳ ngạc nhiên, chưa kịp phản ứng thì anh ta đã bảo cô ấy ngồi xuống đi, còn anh ta đi nấu cháo. Lúc đó Trần Ánh Nguyệt ngồi trên ghế sô pha nhìn vào bếp, tự hỏi liệu mình có đang bị mộng du không.
Phó Ngọc Hải nấu cháo xong thì nhận được một cú điện thoại, đại khái là có việc gấp phải giải quyết, nên sau khi nói xong với Trần Ánh Nguyệt về bệnh của Thẩm Thanh Ngọc đã rời đi.
Trần Ánh Nguyệt ngồi một mình cả buổi chiều, ngửi thấy mùi cháo thơm phức trong bếp, cô ấy cảm thấy răng mình chua xót không thể giải thích được.
Thẩm Thanh Ngọc nghe Trần Ánh Nguyệt nói vậy, bàn tay đang cầm muỗng hơi khựng lại một chút: “Anh ta đã nói gì với cậu?”
“Chẳng nói gì cả, chỉ gửi gắm tớ chăm sóc cậu thật tốt, nói cậu bị cảm lạnh và lên cơn sốt, cả ngày hôm nay chưa ăn gì, sau đó đã đi mất”
Trần Ánh Nguyệt nói tới đây lại nghĩ đến chuyện đã khiến mình phải vội vã quay về: “À đúng rồi, chuyện trên mạng là sao vậy, việc Lâm Mai Chỉ cắt cổ tay có liên quan gì đến cậu?”
“Lâm Mai Chỉ cắt cổ tay thì có thể liên quan gì đến tớ?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!