Lúc này Phí Ngọc Hải trên sàn nhảy đang nhảy theo Thẩm Thanh Ngọc, tiết tấu càng ngày càng nhanh, dáng nhảy cũng càng ngày càng đẹp mắt, vật váy dài không ngừng hất lên, người vây xem cũng không nhịn được mà nhẹ nhàng đung đưa theo.
“Thẩm Thanh Ngọc từng luyện tập qua hay sao? Cô ấy có thể theo kịp tiết tấu của Phó Ngọc Hải!”
Bạc Minh Thành hừ lạnh một tiếng: "Khó coi.”
Không phải nói không biết nhảy sao?
Đồ nói dối!
Châu Du Dân trách một tiếng: “Đây không phải là một điệu nhảy rất đặc sắc sao? Nó khó coi ở chỗ nào?”
Hết một bài nhạc, những người trên sàn nhảy cũng dừng lại động tác, xung quanh có tiếng vỗ tay vang lên, Châu Du Dân vừa vỗ tay vừa cười nói: “Minh Thành, không phải cậu đang ghen tị đấy chứ?”
Bạc Minh Thành liếc mắt nhìn Châu Du Dân: “Tôi không có sở thích này!”
Nói xong, anh xoay người rời khỏi hội trường bên này.
Châu Du Dân nhướng mày: "Chậc chậc chậc, vị chua thật là nồng!"
Ngay khi âm nhạc kết thúc, Thẩm Thanh Ngọc nhấc váy bước ra khỏi sân khẩu, Phó Ngọc Hải đi theo sau cô: "Chẳng phải cô Thẩm không biết nhảy
sao?"
Thẩm Thanh Ngọc quay đầu nhìn anh: "Tôi biết nhảy thì sao?"
Cô không chịu thừa nhận, ngược lại Phố Ngọc Hải cũng không quan tâm, thấy cô vẫn nhấc váy đi ra ngoài, anh ta không khỏi nhíu mày: "Cô Thẩm định đi à?"
"Tôi đi nhà vệ sinh."
Cuối cùng Phó Ngọc Hải cũng dừng lại và không tiếp tục đi theo cô nữa.
Thẩm Thanh Ngọc thu ánh mắt và bước nhanh vào trong đám đông.
Trần Ánh Nguyệt chạy tới nói: "Giỏi quá! Tiêu điểm toàn trường, thậm chí tới còn quay video lại cho cậu! Chưa kể, cậu và Phó Ngọc Hải nhảy với nhau vô cùng ăn ý."
Thẩm Thanh Ngọc quay đầu lại liếc cô ấy một cái: "Tớ biết tớ giỏi, nhưng tới sẽ không quá tán thành việc nhảy ăn ý với Phó Ngọc Hải.”
Trần Ánh Nguyệt bĩu môi nói: "Nói thật, vừa rồi hai người ở trên sân khấu, tới nhìn hai người rất xứng đôi."
Thoát khỏi Phó Ngọc Hải, Thẩm Thanh Ngọc đưa tay cầm ly nước lên uống, rồi dừng lại một bên nói: "Ồ, vậy thì ánh mắt của cậu không tốt lắm."
Trần Ánh Nguyệt hừ một tiếng: "Đừng nói vậy, thế tấn công của Phó Ngọc Hải còn rất mãnh liệt."
Thẩm Thanh Ngọc phản đối, hai người trò chuyện được một lúc thì Thẩm Thanh Ngọc tiếp tục đi xã giao. Trần Ánh Nguyệt cảm thấy vô vị nên tự mình đi tìm thú vui.
Khoảng chín giờ, thời gian cũng không còn sớm, Thẩm Thanh Ngọc tìm tới Trần Ánh Nguyệt: "Cậu chờ tớ ở chỗ này, tớ đến nhà vệ sinh rồi quay lại sau."
Cả buổi buồn chán, Trần Ánh Tuyết nghe thấy cô nói vậy thì gật đầu: "Nhanh lên đấy".
Thật là nhàm chán, lần sau cô ấy sẽ không đi cùng Thẩm Thanh Ngọc nữa.
Lúc này mới chính là thời điểm cao trào của bữa tiệc tối, hầu hết mọi người đều ở trong sảnh tiệc, nhà vệ sinh cũng không có mấy người, hành lang càng yên tĩnh hơn.
Giọng nói của người đàn ông vang lên rất rõ ràng, Thẩm Thanh Ngọc vừa đi ra khỏi nhà vệ sinh đã nhìn thấy Bạc Minh Thành đang đứng dựa vào lan can nghe điện thoại cách đó không xa.
Bạc Minh Thành cũng