Bạc Minh Thành nghiêng đầu nhìn cậu ta: “Tôi không mù.”
Lâm Nam Vũ bị Bạc Minh Thành nhìn đến mức lạnh toát sống lưng, thu tầm mắt lại, không dám nói gì nữa.
Tuy rằng cậu ta cảm thấy rất nghi ngờ vì sao Thẩm Thanh Ngọc nhìn thấy bọn họ cũng không chào hỏi một tiếng, nhưng Lâm Nam Vũ biết, nếu cậu ta dám nói câu này, có lẽ ngày hôm nay cậu ta sẽ xong đời ngay tại đây.
Bữa tiệc đêm nay đều là người mà Thẩm Thanh Ngọc không thể đắc tội được, lần trước chuyện có tiền trảm hậu tấu không hợp tác với Hoa Thước đã chọc Trần Hạc Nhất tức giận. Bữa tiệc này Trần Hạc Nhất phải đi, cuối cùng anh ta không đi, mà lại đẩy cho cô.
Thẩm Thanh Ngọc mới vừa vào đã bị phạt uống ba ly, ba ly rượu trắng xuống bụng đã nóng như lửa đốt, rất không thoải mái.
Cả bữa tiệc, Thẩm Thanh Ngọc đã uống không ít rượu.
Tửu lượng của cô không coi là tệ, năm tốt nghiệp cấp ba, cô đã lén vào hầm rượu của Thẩm Quốc Vinh lấy trộm vài bình Mao Đài đến uống với đám Cao Ngọc, Lâm Thành, một người một bình, kết quả bọn họ đều say, cô ngoại trừ hơi chóng mặt ra thì vẫn còn rất tỉnh táo.
Nhưng đã nhiều năm Thẩm Thanh Ngọc chưa từng uống nhiều rượu như thế, hôm nay vừa vào cửa chưa kịp ăn gì đã bị phạt ba ly rượu.
Tuy sau đó được Phó Ngọc Lam chắn không ít rượu, nhưng cô vẫn uống khá nhiều.
Sau khi tan cuộc, cô tiễn mọi người đến cửa, vừa quay đầu lại đã chịu không được: “Chị phải đến nhà vệ sinh một chuyến.”
Nói xong lời này, Thẩm Thanh Ngọc vội vàng chạy tới nhà vệ sinh, mới vừa đi vào, cô ọe một tiếng rồi nôn hết toàn bộ.
Sau khi nôn cả người thoải mái hơn không ít, Thẩm Thanh Ngọc dùng nước lạnh rửa mặt, cả người đã hoàn toàn tỉnh táo.
Thẩm Thanh Ngọc mới vừa rút khăn giấy thì thấy Tần Minh Tú và Bạc Minh Tâm đi vào.
“Mẹ, con đã nói cô Thẩm Thanh Ngọc kia không phải người đàng hoàng! Mẹ coi cô ta mới ly hôn với anh trai chưa bao lâu, mà đã cặp kè với cậu Phó, đúng là đồ lẳng lơ!”.
Cái miệng của Bạc Minh Tâm vẫn đáng ghét như trước, nhìn thấy Thẩm Thanh Ngọc, cô ta không những không cảm thấy xấu hổ, mà còn xùy một tiếng: “Con nói mà, sao hôm nay nhà vệ sinh lại khó ngửi như vậy, thì ra là có một con ả hồ ly tinh lẳng lơ ở đây.”
Nghe thấy lời này, Thẩm Thanh Ngọc không khỏi bật cười một tiếng: “Cảm ơn cô đã khen tôi như thế, đúng là tôi trông rất xinh đẹp.”
Hồ ly tinh, người xấu xí thì làm sao làm hồ ly tinh được!
Bạc Minh Tâm bị nghẹn họng: “Cô... Đúng là không biết xấu hổ!”.
Tần Minh Tú nhìn thoáng qua Thẩm Thanh Ngọc, kéo tay Bạc Minh Tâm: “Đừng nói lung tung.”
“Mẹ! Mẹ nhìn xem có phải cô ta không biết xấu hổ là gì không?”
“Đương nhiên tôi cần mặt rồi, nếu tôi từ bỏ một khuôn mặt đẹp như vậy thì rất đáng tiếc!”.
Thẩm Thanh Ngọc nói, rồi dùng một chút: “Nhưng còn cô Mỏng đây, tuy rằng khuôn mặt cô bình thường không nổi bật, từ bỏ cũng không sao, nhưng làm người vẫn nên giữ lại chút mặt mũi.”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!