Lúc trước, chuyện Phó Ngọc Hải theo đuổi Thẩm Thanh Ngọc rất rầm rộ, bây giờ hai người cùng nhau bước vào, làm cho buổi đấu giá xôn xao không nhỏ, bên dưới lần lượt bàn luận.
“Trời ơi, Thẩm Thanh Ngọc thật sự trèo lên cậu Phó rồi?”
“Tôi nghĩ đúng đấy, cô có nhìn thấy chiếc váy trên người cô ta không? Đó hình như là thiết kế của nhà A, vốn dĩ chị họ tôi cũng muốn đặt, nhìn qua bản phác thảo rồi nhưng giá hơn một trăm ba mươi vạn, có hơi đắt một chút!”
“Ôi, Thẩm Thanh Ngọc này cũng thật ghê gớm, trước có cậu Bạc, sau có cậu Phó!”
“Ai nói không phải chứ!”
Hai người Châu Du Dân và Bạc Minh Thành đến buổi đấu giá muộn một chút, vừa hay nghe những lời bàn luận này.
Châu Du Dân hơi cau mày, vô thức nhìn sang Bạc Minh Thành bên cạnh.
Vẻ mặt người đàn ông vô cảm, giống như không nghe thấy gì, đi thẳng vào vị trí chỗ ngồi.
Châu Du Dân hừ một tiếng, nhìn Phó Ngọc Hải và Thẩm Thanh Ngọc cách đó không xa.
Chưa kể, hôm nay hai người họ ăn mặc rất giống đôi tình nhân.
Hôm nay Thẩm Thanh Ngọc đến là vì hoàn thành vụ cá cược, cho nên tối nay cô không có hứng thú với những vật phẩm đấu giá.
Phó Ngọc Hải bên cạnh cũng im lặng, dường như cũng không nhìn trúng cái nào.
Nhưng ánh mắt của đối phương rất rõ ràng, Thẩm Thanh Ngọc không khỏi quay đầu nhìn anh ta: “Anh Phó không nhìn trúng cái nào à?”
“Có chứ.”
Đôi mắt đào hoa nhẹ cong lên, Phó Ngọc Hải cầm chai nước bên cạnh, từ từ mở nắp uống một ngụm, lại cười nhạt nhìn cô, không nhanh không chậm nói: “Nhưng thứ tôi nhìn trúng lại không bán đấu giá.”
Lời của anh ta như có ý gì đó, Thẩm Thanh Ngọc chỉ cười, giả vờ ra vẻ không hiểu: “Ồ, vậy thì thật đáng tiếc.”
“Em thì sao?”
Anh ta hỏi ngược lại cô, đưa tay lật biển số.
Thẩm Thanh Ngọc muốn nói không có, nhưng bình thuốc hít trên màn hình lớn lại khiến cô có chút hứng thú.
“Bình thuốc hít này khá đẹp.”
Thẩm Quốc Vinh thích sưu tập bình thuốc hít, Thẩm Thanh Ngọc vừa nhìn bình thuốc hít này là nghĩ Thẩm Quốc Vinh chắc chắn sẽ thích nó.
Vài ngày nữa Thẩm Quốc Vinh sẽ đến Lâm Thành, cô tặng một niềm vui bất ngờ nhỏ cho ông ấy cũng được nhỉ.
Ừm, cô quả là đứa con gái hiếu thảo.
Phó Ngọc Hải nhướng mày, có chút hứng thú: “Em thích?”
Thẩm Thanh Ngọc quay đầu nhìn anh: “Bố tôi thích.”
“Thì ra là vậy.”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!