CHƯƠNG 171: ANH CÙNG EM BÁN BÁNH RÁN
Chờ bọn tú bà đều đi về rồi, ngõ hẻm chỉ còn lại Tần Hằng và Lâm Châu.
“Cám ơn cô. . .” Tần Hằng đi tới trước mặt Lâm Châu nói, nghĩ đến biểu hiện vừa rồi Lâm Châu vì giúp mình, trong lòng Tần Hằng cảm kích thật sâu.
“Hừ. . .” Lâm Châu trừng Tần Hằng, môi mím chặt, đưa tay lên chuẩn bị đánh vào mặt Tần Hằng, Tần Hằng lanh tay lẹ mắt, nắm tay Lâm Châu.
“Cô đánh tôi làm gì?” Tần Hằng thất kinh hỏi.
“Vừa rồi tôi bị bà già thối kia đánh hai bạt tai, tôi phải đánh lại anh hai bạt tai, buông ra!” Lâm Châu rút emy, Tần Hằng vẫn không buông ra.
“Bà ta đánh cô cô lại đánh tôi, vậy thật là quá đáng” Tần Hằng vô tội nói.
“Tôi là bởi vì cứu anh mới bị đánh, tôi ghét nhất bị người khác bắt nạt, là vì anh tôi mới bị bà già thối kia đánh, tôi không đánh anh đánh ai, buông ra, khốn kiếp. . .” Lâm Châu dùng sức lắc tay mình.
Tần Hằng nhìn dáng vẻ vô cùng xấu hổ của Lâm Châu, xem ra anh không cho cô đánh hai cái, trong lòng cô không thể thoải mái. Thôi, cho cô đánh hai cái đi, ai bảo người ta đã cứu anh.
“Cô đánh đi” Tần Hằng buông lỏng tay Lâm Châu, đứng tại chỗ, nhắm hai mắt lại, Lâm Châu lại cũng không lưu tình, bốp bốp đánh lên mặt Tần Hằng hai cái.
“Cô thật ác độc. . .” Tần Hằng xoa xoa mặt bị đánh, vô tội nhìn Lâm Châu nói: “Tại sao một chút thua thiệt cô cũng không chịu nổi, cô chưa từng nghe một câu nói ‘Thua thiệt là phúc’ sao?”
“Tôi không phải là không thể thua thiệt, tôi không muốn bị bắt nạt, tôi đã bị bắt nạt quá nhiều rồi, cho nên cố gắng không để những người khác bắt nạt mình, nhưng tôi vẫn bị…” Nói đến chuyện thương tâm, Lâm Châu đã không thể khống chế mình, nước mắt ở trong khóe mắt đảo quanh, cô cúi đầu, những giọt nước mắt rơi xuống.
“Cô không sao chứ?” Tần Hằng thật không nghĩ tới, anh đơn giản nói một câu, lại làm Lâm Châu khóc không thành tiếng, trong lòng vừa hổ thẹn vừa đau.
“Tôi có chuyện gì, tôi sẽ không khóc, bị những người xấu các người cười nhạo đâu, tôi muốn cười, ha ha!” Lâm Châu ngẩng đầu lên, cười hai tiếng, nhưng trong ánh mắt cô vẫn còn vệt nước mắt, khiến cô nhìn càng động lòng người, cho người ta cảm giác cô rất đáng thương.
“Ánh mắt này của anh có ý gì? Còn nhìn em như vậy nữa, em sẽ móc mắt anh ra!” Lâm Châu trợn mắt nhìn Tần Hằng nói, cô chớp mắt một cái, lúc này nụ cười không phải cố ý: “Buổi chiều không phải còn khoác lác với em, nói ba triệu đối với anh mà nói chỉ là tiền lẻ, sao “Con nhà giàu” ngài cũng đến loại địa phương này ở rồi? Hả?”
“Có một chút vấn đề. . .” Tần Hằng cười mỉa, anh nghĩ bây giờ giải thích thế nào đi nữa cũng vô ích.
“Anh chém gió đi!” Lâm Châu cười nói.
“Sao em lại đến đây?” Tần Hằng vẫn luôn tò mò, sao Lâm Châu lại xuất hiện ở đây.
“Em đến trạm tàu cao tốc tuyển người, không nghĩ tới thấy anh, bị kéo vào ổ gà rồi, nghĩ đến anh giải vây giúp em lúc chiều, em nghĩ giúp anh một lần đi, không nghĩ tới giúp anh còn bị đánh hai bạt emi, sớm biết vậy em sẽ không tới đây rồi” Lâm Châu nói.
“Cám ơn em lần nữa được chưa, em bán hoa màu, bánh rán cũng cần tuyển người sao?” Tần Hằng buồn bực hỏi.
“Em bán hoa màu, bánh ránh anh không phục sao?” Lâm Châu mân mê môi nói, thấy Tần Hằng áy náy cười cười, cô mới nói: “Em tự mua một cái xe thực phẩm, bên trong có thể bán thức uống nước ngọt, kem, còn có thể rán xúc xích, bánh rán hoa màu, một mình em không làm được hết, lúc này mới tới trạm tàu cao tốc nhìn một chút, có người đến Lâm An tìm việc…”
“Nga…” Tần Hằng gật đầu một cái: “Chỉ là hẳn rất ít người nguyện ý làm công việc này”.
“Nga cái gì, em thấy anh cũng khá thích hợp, anh làm cùng em đi” Lâm Châu nhìn chằm chằm Tần Hằng nói: “Em giúp anh chuyện lớn như vậy, để anh làm việc với em thì sao, anh đồng ý không?”
“Ách. . .” Tần Hằng nhìn dáng vẻ Lâm Châu giống như ăn chắc mình, nghĩ đến bình thường cô bánh rán hoa màu, nhất định rất khổ cực, nên không nhẫn tâm cự tuyệt cô: “Nói anh nghe xem đãi ngộ công việc thế nào”.
“Một tháng sáu triệu, bao ăn bao ở” Lâm Châu thống khoái nói.
“Thật sự bao ăn bao ở?” Tần Hằng nghĩ, nếu là bao ăn bao ở, sáu triệu cũng tạm được, nhưng Lâm Châu một người bán bánh rán hoa màu thật sự chi trả được sao?
“Đương nhiên là thật, ăn bánh rán, ở xe thực phẩm, vừa vặn để anh trông xe cho em”
…
Cuối cùng, Tần Hằng vẫn đáp ứng giúp Lâm Châu bán bánh rán hoa màu, bây giờ anh đã không có nguồn kinh tế, phải tìm một việc làm, hơn nữa, Lâm Châu nói, xe thực phẩm của cô là đi quang thành phố Lâm An, như vậy cũng giúp Tần Hằng tìm Chung Khiết.
Đêm đó, Lâm Châu đưa Tần Hằng về chỗ cô ở, dĩ nhiên, Tần Hằng đương nhiên không ở trong xe thực phẩm, mà dưới sự giúp đỡ của Lâm Châu, ở cô chỗ ở thuê một phòng hai triệu bốn trăm.
Bắt đầu từ ngày thứ hai, Tần Hằng theo Lâm Châu mở xe thực phẩm, ở các nơi tại Lâm An bán đồ ăn, xe thực phẩm của bọn họ mở ra giống như một cửa hàng nho nhỏ, Lâm Châu phụ trách làm bánh rán hoa màu, mua bán sữa đậu nành, trứng gà và các món chính, mà Tần Hằng phụ trách bán thực phẩm thức uống bài trên kệ trong xe, bọn họ mỗi ngày làm ăn cũng không tệ lắm, một ngày thu vào chín trăm đến một triệu hai trăm nghìn.
Trong một ngày, dây đỏ trên ngón tay trỏ bên trái của Tần Hằng bị động tới, cho thấy đã bị bà ở Kim Lăng phát hiện dị thường của Tần Hằng, ngón trỏ Tần Hằng đung đưa trái phải ba cái, ý nói mình bây giờ không có cách nào đưa gà cho bà, anh vừa lắc xong, ngón tay bị dây đỏ kéo kịch liệt, hiển nhiên là bà biết anh tự tiện rời đi, nổi giận, Tần Hằng cảm thấy còn đeo dây đỏ tâm tình anh sẽ hỗn loạn, dứt khoát tháo dây đỏ ra, nhét vào trong túi, lại nhìn ngón tay mộ cái, vừa rồi bị kéo đi, có chút tổn thương phần thịt.
Như vậy qua hơn 10 ngày, Tần Hằng và Lâm Châu mỗi ngày sống chung, quan hệ của hai người cũng thân cận hơn một chút, chẳng qua là Tần Hằng lại không tìm được chút tin tức nào của Chung Khiết.
Hôm nay, Tần Hằng và Lâm Châu đi xe thực phẩm lại dừng ở quảng trường Khánh Xuân, sau giờ cao điểm buổi sáng, khách dần dần ít đi, Tần Hằng nói với Lâm Châu nói mình tùy tiện đi chung quanh nhìn một chút, Lâm Châu biết anh phải đi tìm bạn gái, nói nếu là buổi trưa, anh không về được, sẽ trừ một triệu rưỡi tiền lương của anh.
Nhìn bóng người Tần Hằng đã đi xa, Lâm Châu thở dài, tự mình ngồi ở trong xe thực phẩm, vừa trông tiệm vừa xem ti vi.
Lúc sắp 11 giờ rưỡi, Lâm Châu xem ti vi đến nhập thần, trước người vang lên một thanh âm: “Cá sấu, làm cho tôi hai cái bánh rán hoa màu”.
Trong lòng Lâm Châu nhất thời bốc hỏa, cô ngẩng đầu nhìn lên, đứng trước người là một nam một nữ, đều là cả người ăn mặc thoải mái, đeo kính râm. Nữ cả người mặc quần áo trắng, còn đội mũ che nắng màu nâu. Nam vóc người cao tráng, mặc đen nửa bù, nhìn giống như huấn luyện viên của phòng thể hình.
“Nhìn cái gì, mau làm đi! Đói chết rồi” Người nam mặc quần áo đen quát lớn Lâm Châu.
“Cục cưng, anh nhìn dáng dấp cô ta như vậy, cô ta làm có sạch sẽ không?” Người phụ nữ mặc đồ trắng ở một bên nói nhỏ.
“Ở cái quảng trường nát này cũng không còn gì để ăn rồi, chúng ta cứ mua ăn tạm cho đầy bụng, em yên tâm, cô ta nếu dám làm không vệ sinh, anh phá hỏng xe này của cô ta” Nam nhân mặc đồ đen ôm eo người phụ nữ áo trắng nói.
Lâm Châu tức giận nhìn bọn họ một cái, liền làm bánh rán hoa màu, bánh rán hoa màu rất nhanh đã làm xong, Lâm Châu đưa cho hai người: “Tổng cộng ba mươi nghìn”
“Lần sau trả cô” Nam nhân nói một câu liền chuẩn bị rời đi với người phụ nữ.
“Tôi chỉ buôn bán nhỏ, anh vẫn nên thanh toán luôn đi, quét mã chỉ mấy giây là xong” Lâm Châu áp hỏa khí, bề ngoài khách khí nói.
“Mẹ nó, cô không thấy tôi đang chơi trò chơi sao? Lão tử có thể bởi vì hai cái bánh rán nát của cô, để rớt đoạn vị sao! Đúng là cạn lời” Người đàn ông mắng xong, liền chuẩn bị rời đi với người phụ nữ.
Sắc mặt Lâm Châu đen rồi, cô kêu lên: “Chờ một chút, tôi quên cho thêm hành trong bán rán của hai người rồi, tôi cho các ngươi thêm một chút!”
“Ghê vậy, làm bánh rán ngay cả hành cũng có thể quên, cô thật là một kỳ tài!” Người đàn ông áo đen và người phụ nữ mặc đồ trắng lại đi trở về, đưa trả bánh rán lại cho Lâm Châu, hai người chỉ lo nhìn điện thoại di động, cũng không nhìn Lâm Châu.
“Lần này tốt lắm” 2 phút sau, Lâm Châu đem bánh rán gói kỹ lại giao cho người đàn ông áo đen bọn họ, người đàn ông áo đen chửi mắng một câu, cùng người phụ nữ mặc đồ trắng đi xa.
Lâm Châu lập tức lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho Tần Hằng: “Ở đâu đấy, mau về, phải đi rồi!”
“A, phải đi?” Tần Hằng cảm giác buồn bực cực kỳ, bọn họ mỗi lần tới một chỗ, đều dừng cả một ngày, hôm nay Lâm Châu thế nào, vẫn chưa tới nửa ngày đã muốn rời đi, Tần Hằng đồng ý, bắt đầu đi trở về.
Lúc đi qua sân có đài phun nước, Tần Hằng sơ ý giẫm vào bùn té ngã, làm cho nửa người đều là bùn lầy, bây giờ cũng không có cách nào xử lý, Tần Hằng không thể làm gì khác, tiếp tục đi trở về.
Lâm Châu đã thu dọn xong xe thực phẩm, chờ Tần Hằng trở lại rồi rời đi, cô đứng ở ngoài xe thực phẩm lo lắng chờ đợi, nhưng không thấy bóng người Tần Hằng, lại thấy được một nam một nữ vừa rồi đi về phía mình,
Lâm Châu sợ hết hồn, vừa rồi cô mở ra hai cái bánh rán kia ra, thừa dịp bọn họ không chú ý, cho thêm một ống dầu giày vào, chính là vì trả thù bọn họ nhục mạ cô và không trả tiền, vốn cho là có thể trước khi bọn họ tìm tới cửa rời đi, không nghĩ tới nhanh như vậy hai người đã trở lại.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!