CHƯƠNG 214: CẬU TỚI GÁNH TỘI THAY TÔI
“Cô ta là…” Long Nghiên hỏi.
“Cô ta là một người bạn rất tốt của tôi.” Tần Hằng hơi mất mát nói.
Long Nghiên nghĩ chắc chắn quan hệ bọn họ không đơn giản như thế, nên nói với Tần Hằng: “Đừng để người này quấy rầy tâm trạng của chúng ta, anh đi chơi tiếp với tôi được không?”
Tần Hằng gật đầu nói: “Được.”
Nói xong, Tần Hằng liếc nhìn Tôn Kiện đang nằm dưới mặt đất như mắc căn bệnh quái lạ, rồi cùng Long Nghiên lái xe rời đi.
Tôn Kiện nhanh chóng được người khác đưa tới bệnh viện, vết thương của anh ta cũng không nghiêm trọng cho lắm, sau khi bác sĩ xử lý xong, thì anh ta được đưa tới vào phòng bệnh bình thường, Du Minh nhận được tin tức, nên chạy tới phòng bệnh thăm Tôn Kiện.
Tôn Kiện đau khổ nói: “Cậu Du, tôi xin lỗi, tôi không thể rút ngắn quan hệ với cô Long Nghiên, giờ cô ta đang rất ghét tôi, bảo tôi có theo đuổi cô ta thế nào cũng vô ích.”
“Cái gì? Tôi đã đưa chiếc Ferrari mới mua của tôi cho cậu dùng rồi, sao cậu không những không rút ngắn quan hệ với cô ta, mà ngược lại còn khiến cô ta cảm thấy rất chán ghét vậy?” Du Minh lạnh lùng nói.
“Bởi vì một thằng ranh con tên là Tần Hằng! Anh ta là bạn một cô chủ giàu có ở Kim Lăng, chiếc Ferrari mà cô ta lái còn cao cấp hơn chiếc của anh, hơn nữa, tôi phát hiện cô Long Nghiên có thiện cảm với thằng ranh đó, nên đâm chọc anh ta mấy câu, thế là cô Long Nghiên liền khó chịu với tôi, vết thương trên người tôi cũng là do thằng ranh đó gây ra.” Tôn Kiện đau khổ nói.
“Tần Hằng?” Du Minh chấn động, nhớ tới trong cuốn nhật ký đó có viết bạn trai Chung Khiết tên là ‘Tần Hằng’, chẳng lẽ là cùng một người, anh trầm tư mấy phút, tạm thời không nghĩ tới nữa, rồi hỏi tiếp: “Cậu nói Ferrari của bạn anh ta còn cao cấp hơn chiếc của tôi? Cô ta là ai?”
“Tôi không biết, tôi chỉ nghe họ nói, hình như cô gái đó là con gái gia đình giàu có ở Kim Lăng.” Tôn Kiện nói.
“Kim Lăng?” Du Minh tìm kiếm trong đầu, có thể là gia tộc nào đó ở Kim Lăng.
Đúng lúc này, Bao Đồng – vệ sĩ của Du Minh đi vào phòng bệnh nó: “Cậu Du, tôi đã điều tra sơ lược về thông tin hai người này rồi, người lái Ferrari là cô Bành Mộng nhà họ Bành ở Kim Lăng, còn Tần Hằng là một sinh viên trong trường đại học Giang Nam, nghe nói từng quyên góp 1,5 triệu Euro cho trường; nhưng bình thường cậu ta là một kẻ nghèo kiết xác, về phần 1,5 triêu Euro đó tới từ đâu thì đến giờ vẫn chưa ai biết.”
Du Minh suy tính trong đầu, rồi lạnh lùng nói: “Nhà họ Bành chỉ là một gia tộc nhỏ bé ở Kim Lăng, cách xa nhà họ Du chúng ta, nên cứ mặc kệ Bành Mộng đó đi, còn Tần Hằng…”
Tôn Kiện tiếp lời: “Cậu Du, thằng ranh đó là một vật chướng, có anh ta ở đó, thì anh khó mà theo đuổi cô Long Nghiên được.”
Du Minh trầm ngâm hai phút rồi nói: “Nếu Long Nghiên khó theo đuổi như vậy thì tôi sẽ không theo đuổi cô ta nữa.”
Tôn Kiện khẽ ngạc nhiên hỏi: “Cậu Du, anh không muốn chơi đùa cô Long Nghiên nữa à?”
Du Minh nghĩ tới hôm đó lúc anh tuyên bố giải trừ hôn ước với Long Nghiên, cô đã cười rất xán lạn, làm tim anh hơi đau nhói.
Du Minh cười khẩy: “Sao tôi có thể từ bỏ một báu vật quyến rũ như cô ta chứ? Nếu phương án A không có tác dụng, thì nhất định phải áp dụng kết hoạch B, tôi sẽ phái người đi bắt Long Nghiên ngay, rồi cưỡng ép dẫn cô ta tới khách sạn, cho cô ta uống thuốc mê, sau đó tôi sẽ lặng lẽ xuất hiện trong phòng, tối hôm nay, tôi sẽ khiến cô ta phải hầu hạ dưới thân tôi! Đợi ngày mai cô ta thức dậy, chỉ còn một chiếc giường lớn, và một vết máu trên tấm ra giường trắng như tuyết.”
Tôn Kiện cười hì hì, bật ngón tay cái với Du Minh, rồi nói: “Du Minh thật lợi hại! Không hổ là con ông cháu cha đứng đầu Lâm An!” Rồi anh ta hơi nghi ngờ hỏi: “Quả thật việc này rất dễ làm, nhưng sau đó thì sao? Chắc chắn nhà họ Long sẽ điều tra nghiêm ngặt, ngộ nhỡ điều tra ra anh, chắc chắn nhà họ Long sẽ không tha cho anh, hơn nữa có khi còn hủy bỏ chuyện hôn sự giữa anh và cô Long Linh.”
Du Minh liền cười nói: “Cậu vẫn rất thông minh, giờ là lúc cậu thể hiện tầm quan trọng của mình đấy.”
“Tôi?” Tôn Kiện ngạc nhiên hỏi.
“Tất nhiên rồi, hôm nay cậu đã bày tỏ ý định muốn theo đuổi Long Nghiên, còn bị cô ta sỉ nhục trước mặt mọi người như thế, dưới cơn tức giận, chẳng phải chuyện cậu mời một nhóm xã hội đen bắt cóc Long Nghiên, rồi đánh thuốc mê, cưỡng hiếp cô ta trong khách sạn cũng là chuyện thường tình à?” Du Minh cười nói.
Tôn Kiện ngạc nhiên, giờ mới hiểu rõ Du Minh định đẩy mọi trách nhiệm lên đầu anh, nên vội xua tay nói: “Cậu Du, chuyện này… vẫn nên để người khác gánh đi.”
Du Minh nhìn chằm chằm Tôn Kiện, rồi lạnh lùng nói: “Giờ chuyện này chỉ có cậu Tôn là người thích hợp nhất, cậu yên tâm, mặc dù lần này cậu gánh tội thay tôi, nhưng tôi hứa sẽ không để cậu ngồi tù quá lâu, đồng thời sẽ bù đắp cậu bằng cách khác, cậu trả lời đi, cậu có gánh tội này thay tôi không?”
Tôn Kiện cảm thấy mình giống như lên nhầm thuyền giặc, thầm nghĩ: “Chỉ có tên ngốc mới tình nguyện gánh tội cho tên khốn Du Minh này, nhưng nếu mình không làm thế, chắc chắn anh ta sẽ nhắm vào gia tộc mình, ở Lâm An chỉ nhà họ Du của anh ta là phát triển lớn mạnh, nếu anh ta thật sự nhắm vào nhà mình thì thảm rồi.”
Chuyện đã đến nước này, Tôn Kiện chỉ có thể đau khổ nói: “Tôi sẽ nghe lời cậu Du mà gánh tội danh này, mong cậu Du có thể ghi nhớ công lao của tôi, rồi quan tâm xí nghiệp nhà tôi một chút.”
Du Minh tự nhiên nói: “Được thôi, được thôi.” Rồi anh ta nói với Bao Đồng: “Ông có biết giờ Tần Hằng và Long Nghiên đang ở đâu không?”
Bao Đồng đáp: “Giờ bọn họ đang chơi đùa ở cổ trấn Đường Thê Lâm An, ở đó có rất nhiều khách sạn và thế lực của chúng ta.”
Ánh mắt Du Minh lạnh lẽo nói: “Được, ông đi thông báo cho Phùng Dung ở khu Dư Hàng, bảo anh ta đi làm chuyện này, đợi anh ta dẫn Long Nghiên đến khách sạn rồi, thì gọi cho tôi ngay.”
“Vâng.” Bao Đồng nhận lệnh đáp, rồi vội vàng đi ra ngoài.
Tần Hằng và Long Nghiên chơi ở cổ trấn Đường Thê hơn hai tiếng, giờ sắc trời đang dần tối xuống.
“Chúng ta đi ăn thôi, ăn xong rồi, tôi sẽ đưa cô về!” Tần Hằng nói.
“Được…” Long Nghiên cầm tượng búp bê và đồ trang sức đã mua lúc trước, dáng vẻ vẫn chưa chơi đã, nhưng Tần Hằng đã chơi cùng cô lâu như thế, làm cô cảm thấy rất vui.
Hai người đi trên một con phố đi bộ ở lối ra cổ trấn Đường Thê, ở đây mở rất nhiều nhà hàng, cửa hàng, trước cửa treo bảng hiệu đèn led nhấp nháy đủ màu sắc, trông rất bắt mắt.
Tần Hằng và Long Nghiên đi vào một cửa hiệu lâu đời tên là “Vương Nhuận Hưng”.
Lúc này đang là giờ ăn tối, nên có rất nhiều người trong nhà hàng.
Tần Hằng và Long Nghiên ngồi vào một bàn trong đại sảnh, rất nhanh đã gọi xong món ăn.
Tần Hằng bỗng nhìn thấy một người đẹp với dáng vẻ yêu kiều thướt tha đang ngồi trong góc tối nhất đại sảnh, người đó mặc bộ cổ trang màu trắng, trên mặt cũng mang khăn che mặt màu trắng, nên không nhìn thấy rõ mặt, làn da lộ ra bên ngoài trắng nõn, bên cạnh có người đi qua đi lại chạm vào bộ cổ trang của cô ta, làm tay áo tung bay, như tiên nữ hạ phàm.
Long Nghiên nhìn theo tầm mắt của Tần Hằng, rồi nhìn anh nũng niu: “Anh đừng nhìn chằm chằm người đẹp đó nữa, vì như vậy là mất lịch sự.”
Tần Hằng đỏ mặt nói: “Tôi chỉ nhìn một tý thôi.”
Long Nghiên mỉm cười nói tiếp: “Không biết người đẹp đó cosplay nhân vật nào mà đẹp quá đi mất!”
Lúc nói, hai món ăn mà người đẹp mặc đồ trắng gọi đã được mang lên, lúc này cô ta mới tháo khăn mặt xuống, Tần Hằng nhìn thấy, người này khoảng 40 tuổi, khuôn mặt đẹp như tranh vẽ, trông rất sắc sảo, có bảy phần thanh lệ thoát tục của con gái Giang Nam, và ba phần tư thế hiên ngang của con gái phương Bắc.
Mấy vị khách ngồi bàn xung quanh cũng lén nhìn cô ta, có một vị khách vừa lén nhìn cô ta vừa giả vờ gắp thức ăn, không ngờ lại mơ màng chọt đũa vào trong gạt tàn, gắp một mẩu tàn thuốc bỏ vào miệng, đến khi nhận ra điều khác thường, mới vội vàng phun tàn thuốc ra ngoài.
Tần Hằng và Long Nghiên đều nhìn thấy cảnh tượng này, nên cùng cười trộm.
Món ăn mà Tần Hằng và Long Nghiên gọi đã được mang lên, lúc hai người đang ăn thì bỗng nhận ra rất nhiều vị khách đang đi ra ngoài, nên cảm thấy rất kỳ lạ.
Tần Hằng nhìn qua bên cạnh, có mấy nhân viên phục vụ đang đứng cạnh bàn có khách, Tần Hằng cố ý nhìn một bàn, chỉ thấy nhân viên phục vụ nói câu gì đó, còn liên tục cúi chào, rồi vị khách đó liền đứng dậy rời đi.
Trong lòng Tần Hằng càng nghi ngờ hơn, rõ ràng nhân viên phục vụ chủ động mời khách rời đi, hành động này thật sự quá kỳ lạ.
Tần Hằng nghĩ, có lẽ lát nữa sẽ đến lượt bọn họ đúng không? Tý nữa nhân viên phục vụ tới, anh hỏi rồi biết ngay thôi, nên giờ không cần phải gấp, cứ ăn cơm cùng Long Nghiên trước đã.
“Ông chủ! Ông tới đây một lát!” Một nhân viên phục vụ bỗng hô lên, Tần Hằng nhìn qua đó, nhân viên phục vụ đó đang đứng cạnh người đẹp mặc đồ trắng.
Ông chủ mặc đồ vest nhanh chóng đi tới bên cạnh người đẹp mặc đồ trắng, Tần Hằng nghĩ có lẽ người đó không chịu rời đi.
“Chúng ta tới đó xem thử đi!” Tần Hằng nói với Long Nghiên, hai người đi tới bàn người đẹp mặc đồ trắng, ông chủ và nhân viên phục vụ đang tập trung tranh luận với người đẹp mặc đồ trắng, nên không chú ý tới hai người Tần Hằng đang đứng phía sau.
“Cô à, chúng tôi đã cam kết không thu tiền cơm của cô rồi, mời cô rời khỏi đây ngay được không?” Ông chủ mặc đồ vest nhíu mày nói.
“Tôi chỉ muốn yên tĩnh ăn bữa cơm thôi, làm phiền hai người tránh ra, đợi tôi ăn xong rồi sẽ tự động rời đi.” Người đẹp mặc đồ trắng nói.
“Tôi đã nói như thế với cô rồi mà cô vẫn không chịu nghe đúng không, có phải cô tưởng cô xinh đẹp thì không nỡ đánh cô à?” Ông chủ mặc đồ vest tức giận quát: “Lưu, Lương tới đây, đuổi người đẹp này ra ngoài cho tôi.”
“Vâng ông chủ.” Hai nhân viên trong nhà hàng cùng hô lên.
Tần Hằng vốn đã thấy ông chủ nhà hàng này vô lý rồi, giờ còn dùng vũ lực với người đẹp nữa, nên không nhịn được lớn tiếng nói: “Ông chủ này, chẳng phải ông làm như vậy rất quá đáng à?”
Ông chủ quay đầu nhìn, lúc nhìn thấy Tần Hằng, khuôn mặt vốn đang nghiêm nghị bỗng hiện lên vẻ ngạc nhiên và sợ hãi, lùi về sau một bước, rồi trở về bình thường nói: “Chuyện trong nhà hàng chúng tôi không cần cậu phải bận tâm!”
Rồi ông lại quát hai nhân viên phục vụ đã đi tới: “Hai người còn đứng ngơ ngác ở đó làm gì, mau đuổi người phụ nữ này ra ngoài cho tôi!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!