CHƯƠNG 233: TẦN HẰNG QUYẾT ĐỊNH ĐẦU TƯ NĂM TỈ ĐÔ LA MỸ
Mã Dương hùng hổ đứng lên nói với Quốc vương Brunei: “Quốc vương điện hạ, tôi là fan trung thành của ngài nên phải tiết lộ cho ngài biết sự thật rằng người thanh niên mà ngài đã chọn, thực ra anh ta đã lén lút chạy đến bữa tiệc này, hơn nữa đạo đức phẩm chất của anh ta rất có vấn đề.” Mã Dương cảm thấy chỉ cần Tần Hằng thật sự là kẻ xấu, Quốc vương cũng sẽ không trách anh ta đường đột chen ngang. Có Mã Dương dẫn đầu, những người của các gia tộc khác, đặc biệt là đám thanh niên trước đây đã từng khiêu khích Tần Hằng, cũng đứng lên nói. “Anh ta còn nói rằng là ngài đã mời mình đến” “Thanh niên này lén lút lái xe sang của người khác” “Điều tiếng của anh ta ở Đại học Giang Nam rất nhiều” “Anh ta lừa người khác 1500000euro, lần này trà trộn vào bữa tiệc vì nghĩ rằng ở đây nhiều người giàu và muốn lừa tiền …” … Mã Dương huých vào người Điền Tinh, anh ta hiểu ý đứng dậy, buồn bã nói với Quốc vương Brunei: “Quốc vương điện hạ, tôi và người đàn ông này là bạn học cấp ba, anh ta đã hại tôi không thể đỗ vào một trường đại học danh tiếng. Một thời gian trước, anh ta còn muốn cợt nhả tôi ở trong nhà hàng.” Lâm Châu đã dịch lại lời những người này nói với Quốc vương, đồng thời còn nói rõ với ngài rằng tất cả những gì Điền Tinh nói đều là sai sự thật. Lâm Châu đã phục vụ ở Brunei đằng đẵng mười mấy năm, Quốc vương Brunei sao lại không rõ nên tin lời của ai cơ chứ. Vương phi nhìn đám người của các gia tộc lớn ở Lâm An này, đột nhiên cảm thấy bọn họ đạo đức giả và đáng ghét, nói qua Lâm Châu: “Ai nói với các ngươi là cậu ta lén lút đi vào? Cậu ta nói đúng, là do ta mời tới.” Những người trong các gia tộc lớn đều mong đợi sau khi Quốc vương biết được sự thật sẽ sai người đuổi Tần Hằng ra ngoài, không ngờ lại đích thân thừa nhận Tần Hằng quả thật là do ngài mời tới. Mọi người nhìn nhau, kinh ngạc không nói nên lời. Quốc vương tiếp tục nói thông qua Lâm Châu: “Sở dĩ ta mời Tần Hằng vì cậu ta là em trai người vợ đã khuất của ta. Qua tiếp xúc trong thời gian ngắn, ta thấy đây là một người rất tốt, hy vọng mọi người ở đây sẽ ngừng nói đến tin đồn sai sự thật về Tần Hằng.” Những người khác còn kinh ngạc hơn, hóa ra Tần Hằng có quan hệ như vậy với Quốc vương, họ đều nghe nói Quốc vương phi rất yêu vợ, chẳng trách ngài mời Tần Hằng tới yến tiệc. Còn nữa, vừa rồi Quốc vương sai cận vệ gọi Tần Hằng qua, cũng không phải như bọn họ nghĩ, bởi vì thấy anh đáng thương! Mà là Quốc vương quen biết Tần Hằng! Nhiều người đều rất tiếc nuối, tại sao họ lại tham gia cuộc vui vừa rồi? Họ vu khống Tần Hằng và khiến Quốc vương tức giận, vậy khoản đầu tư mười lăm nghìn tỉ đô la Mỹ của ngài khi phân tới nhà mình có thể sẽ bị giảm bớt. Điền Tinh nhìn Mã Dương, thấp giọng lo lắng hỏi: “Cậu chủ Mã, có phải tôi không nên chửi anh ta không?” Mã Dương trong lòng rất hoảng loạn, vừa rồi là anh ta bảo Điền Tinh mắng Tần Hằng, bây giờ Điền Tinh lại hỏi như vậy, chẳng phải có nghĩa là đang cố ý nhắc nhở vừa rồi anh ta đã có một quyết định có phần ngu xuẩn. Mã Dương hung hăng trừng mắt nhìn Điền Tinh khiến anh ta suýt rơi tim ra ngoài. Vương phi hỏi qua Lâm Châu: “Ta hiện tại muốn cấp huân chương cho Tần Hằng, các người còn phản đối sao?” Người của các gia tộc trên khán đài đều nhanh chóng lắc đầu hoặc xua tay, tỏ ý không dám can thiệp vào lựa chọn của Quốc vương, vừa rồi bọn họ thật sơ suất. Quốc vương đeo huân chương danh dự lên ngực Tần Hằng và nói: “Giờ đây, cậu đã là người được nhận huân chương danh dự của nước Brunei, đeo huân chương này sẽ nhận được sự chào đón nồng nhiệt từ người dân và sự đối đãi nồng hậu của bất kỳ chính quyền địa phương nào khi cậu đến Brunei! Nếu cậu không quay trở lại Brunei, nó cũng có thể bảo vệ cho cậu, nếu ai đó không tôn trọng hoặc muốn làm hại cậu, điều đó đồng nghĩa với sự bất kính đối với Brunei! Tôi nghĩ bất cứ ai nhìn thấy nó sẽ phải khiếp sợ!” Tần Hằng vuốt nhẹ tấm huy chương, cúi đầu nói với Quốc vương: “Đa tạ Quốc vương điện hạ.” Quốc vương vỗ vỗ vai Tần Hằng cười nói: “Đứa trẻ ngoan, cậu là em trai của phu nhân, chính là người thân của ta, đương nhiên ta muốn đối tốt với cậu rồi.” Quốc vương nhìn thấy Chủ tịch tỉnh Giang đang đứng sang một bên mỉm cười và tràn đầy mong đợi, ngài cũng hiểu rằng ông ta đang chờ mình tuyên bố số tiền mười lăn nghìn tỉ đô la Mỹ kia sẽ được đầu tư vào Lâm An hay Kim Lăng. Trên thực tế trước khi đến nước H, Quốc vương sẽ tự mình đến thăm Lâm An và Kim Lăng, nhưng ngay khi ngài đến Lâm An ngài đã ở đây những 10 ngày qua, không hề tới Kim Lăng quan sát. Ngày mai ngài sẽ trở về nước, trong lòng Quốc vương quyết định đầu tư số tiền này vào Lâm An. Nhưng nhìn thấy đám người này đối xử với Tần Hằng như vậy, trong lòng ngài lại dao động. Quốc vương nhìn anh và nói: “Tần Hằng, cậu từng ở Kim Lăng và Lâm An, cậu nói xem số tiền này của ta sẽ đầu tư vào đâu?” “Không, Quốc vương điện hạ, vẫn nên để người quyết định ạ.” Tần Hằng lắc đầu nói. Dù gì cũng là tiền của người ta, hơn nữa còn là mười lăm nghìn tỉ đô la Mỹ, Tần Hằng quyết định thay ngài là không thích hợp. Quốc vương cười nói: “Ta nói cậu quyết thì cậu cứ quyết, cậu nói đầu tư vào đâu thì sẽ đầu tư vào đấy!” Nghe thấy lời của Quốc vương, người của các gia tộc ở dưới đều hoảng sợ, họ thật sự không ngờ rằng Quốc vương của Brunei lại tùy hứng như vậy, một khoản tiền mười lăn nghìn tỉ đô la Mỹ, không ngờ lại để cho Tần Hằng một kẻ đầu đường xó chợ nghèo kiết xác quyết định thế này, đây chẳng phải là đùa quốc tế đấy chứ? Lúc trước bọn họ làm hại Tần Hằng như vậy, chắc chắn anh sẽ lựa chọn Kim Lăng! Đột nhiên, những người trong đại sảnh, ngoại trừ Quốc vương, Tần Hằng, Lâm Châu và một số thủ hạ của Quốc vương , những người còn lại đều thấp thỏm lo sợ nhìn Tần Hằng. Lâm Châu nhìn đám người này của các gia tộc lớn này, trong lòng chợt chua xót, giống như con chuột bị rắn ép vào một góc vậy, bộ dạng co rúm sợ sệt, trong lòng cười lạnh, thì ra bọn họ cũng có lúc phải sợ hãi. Lâm Châu kéo Tần Hằng quay lưng về phía dưới, nhỏ giọng nói: “Cậu hãy bảo Quốc vương đầu tư tiền vào Kim Lăng, chọc tức những thứ vô liêm sỉ kia đi.” Tần Hằng khẽ thở dài, nở nụ cười nhàn nhạt nhìn Lâm Châu. Đây là khoản đầu tư mười lăm nghìn tỉ đô la Mỹ, không phải chuyện nhỏ, Tần Hằng không thể để Quốc vương thua lỗ vì thù oán cá nhân được. Tần Hằng quay sang hỏi Quốc vương xem ngài có yêu cầu gì không. Quốc vương nói với anh rằng ngài hy vọng rằng khoản đầu tư này có thể chủ yếu tập trung vào bất động sản, ngành dịch vụ, du lịch vân vân. Brunei có rất nhiều nhân tài trong những lĩnh vực này đến lúc đó có thể đến quản lý. Tần Hằng gật đầu, hơi quay đầu trầm ngâm. Ánh mắt những người thuộc các gia tộc lớn phía dưới đều chuyển động theo động tác của Tần Lăng, giống như đang dùng miếng thịt trêu chọc rất nhiều con chó vậy, quay đầu đều tăm tắp! Lãnh đạo tỉnh Giang ở một bên cũng hướng ánh mắt lo lắng nhìn Tần Hằng. Tần Hằng đưa tay sờ cằm, trong đầu cẩn thận suy nghĩ. Xét cho cùng thì anh cũng là con cháu của một gia tộc lớn, có đầu óc kinh doanh nhạy bén. Trước đây anh học đại học ở Kim Lăng hai năm, trước khi đến Lâm An, anh còn phụ trách Thu Thủy Y Nhân và Cao ốc Lăng Võ, khi tiếp quản Cao ốc Lăng Võ, anh còn cố tình tìm hiểu về môi trường kinh doanh của Kim Lăng. Sau khi phân tích, Tần Hằng cảm thấy Kim Lăng khá phù hợp để Quốc vương đầu tư, bởi vì cơ cấu sản nghiệp của Kim Lăng và Lâm An rõ ràng là khác nhau. Lâm An nổi bật với công nghệ tiên tiến hơn, nếu Quốc vương ủng hộ các công nghệ tiên tiến như mạng truyền thông và trí thông minh, thì đây chắc chắn là phù hợp hơn, nhưng Quốc vương đã nói rằng ngài muốn đầu tư vào bất động sản, dịch vụ và du lịch! Hai thành phố ngang ngửa nhau về du lịch nhưng ở hai lĩnh vực còn lại, Kim Lăng chắc chắn giành phần thắng! Bởi vì tỉnh Giang Tô nơi Kim Lăng tọa lạc, có dân số 80 triệu người và cũng tiếp giáp với Thượng Hải, trung tâm kinh tế của Nước K , không gian phát triển của bất động sản rất nhiều và một lượng lớn khách du lịch, trong khi tỉnh Giang , nơi Lâm An tọa lạc, có dân số chỉ 50 triệu người. Tần Hằng ngước mắt lên, chợt thấy mọi người ở dưới đều nhìn chằm chằm vào mình, trong lòng hơi hoảng. Người của các gia tộc lớn nở nụ cười tươi rói nhìn anh. Tần Hằng khịt mũi quay đầu về phía vương phi. Quốc vương hỏi thông qua Lâm Châu: “Cậu đã nghĩ xong chưa?” Tần Hằng mỉm cười gật đầu, đang định nói, chỉ nghe có người la lên: “Anh Tần, trước đây chúng tôi sai rồi, nhân đây tôi xin lỗi anh, xin hãy thứ lỗi cho tôi..” Ông ta dẫn đầu, nhiều người đã nói theo: “Tôi cũng thực lòng xin lỗi, anh đúng là được Quốc vương mời đến, là chúng tôi lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử.” “Phải trách những kẻ vu oan cho anh, vừa rồi tôi nhất thời hồ đồ, mới hùa theo bọn họ hạ nhục anh.” “Đúng vậy, tất cả chúng tôi đều bị những kẻ không có đầu óc lôi kéo, xin anh đại nhân đại lượng, xin đừng giận chúng tôi …” … Nếu 5 tỉ đô la Mỹ này đầu tư vào nơi khác thì không ai được hưởng lợi từ nó, có người sẽ bắt đầu huých mã Dương, Tào Ninh và Tôn Kiên. Trước đó là ba người họ mắng chửi thậm tệ nhất và cũng là người dẫn đầu. “Cậu Tào, cậu Mã, cậu Tôn, các người nhanh bày tỏ với anh Tần đi.” “Đúng vậy, nếu không phải các anh tung tin thất thiệt, chúng tôi sẽ không vu khống anh Tần” “Chỉ cần thành thật xin lỗi, tin rằng anh Tần sẽ tha thứ cho các anh.” Tào Ninh, Mã Dương và Tôn Kiên bị mọi người nhắc tên, trong lòng đã thầm mắng chửi. Mẹ nó, bọn tôi đã nói xấu thằng nhóc Tần Hằng này, nhưng bảo các người cùng hùa vào nói từ khi nào vậy? Giờ thì tốt rồi, một đám người đều chĩa súng vào chúng tôi! Để chúng tôi mất mặt! Ý tưởng này thực sự không tồi. Mặc dù trong lòng bọn họ đang hằn học vô cùng, nhưng dù sao chuyện này cũng liên quan đến chuyện làm ăn 5 tỉ đô la Mỹ, nếu như hòng bét vì họ không xin lỗi, ba người bọn họ chắc sẽ bị chèn ép đến chết ở Lâm An. Lúc này, đám người Mã Dương đành phải đi tới trước mặt mọi người, nhìn về phía Tần Hằng, cúi đầu xin lỗi: “… Anh Tần, trước đây chúng tôi đã sai. Không nên nói một số tin đồn thất thiệt về anh…” “…Anh Tần, xin hãy nhìn thái độ tốt thừa nhận sai lầm của chúng tôi mà tha thứ cho sai lầm nhất thời…” “… Chúng tôi rất không muốn ảnh hưởng đến việc làm ăn với Quốc vương Brunei, dù gì chúng tôi cũng đã chuẩn bị rất nhiều cho khoản đầu tư này …” Cuối cùng cả ba đồng thanh nói: “Thành thật xin lỗi, hãy tha thứ cho chúng tôi” Tần Hằng bình tĩnh gật đầu nói: “Được, tôi bỏ qua cho các anh.” Gương mặt của các thành viên trong gia tộc lớn phía dưới rất vui mừng và những tiếng thở dài nhẹ nhõm. Mã Dương, Tào Ninh và Tôn Kiên cũng cảm thấy áp lực đè nặng trên người bỗng được trút bớt, Điền Tinh bước đến bên cạnh Mã Dương và khẽ nói với anh ta: “Cậu Mã, đừng lo lắng, dựa trên sự hiểu biết của tôi về đứa trẻ này, nếu đã tha thứ cho anh, thì nó sẽ không bám lấy không chịu buông tha đâu.” Mã Dương nhìn Tần Lăng ở trên, nhẹ nhàng mỉm cười, nhưng trong lòng thầm nghĩ: “Cũng may mà giữ lại được 5 tỷ đô la Mỹ này, sau này có rất nhiều cơ hội để đối phó với Tần Hằng, cũng không cần phải gấp gáp vào lúc này!” Lâm Châu nhéo vào eo Tần Hằng, tức giận nhìn anh, mắng một câu:“Tên ngốc” Tần Hằng không hề quan tâm tới phản ứng của người khác, quay đầu về phía Quốc vương cười nói: “Quốc vương, sau khi cân nhắc, tôi nghĩ ngài nên đầu tư 5 tỉ đô la vào … Kim Lăng!”