Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Người Thừa Kế - Tần Hằng - Cơ Công Tử

CHƯƠNG 246: GIA ĐÌNH ĐOÀN TỤ

“Cái tên nhóc này!” Tần Duy Kiên tức giận nhìn Tần Nguyên, con trai sao có thể nói chuyện như vậy với người lớn chứ?

“Được rồi, ông đừng giận, con trai chắc chắn có cách giải quyết của riêng mình!” Liễu Phiêu Phiêu đứng giữa hòa giải giúp chồng và con trai: “Nguyên, con nên khách sáo với ba một chút, về sau không được tỏ thái độ như vậy với ông ấy.”

Tần Nguyên cười lạnh, rõ ràng không bỏ vào tai những lời mẹ mình nói.

“Nguyên, chuyện của Tần Hằng rốt cuộc là như thế nào? Thấy con thoải mái như vậy, có phải là đã nghĩ ra cách đối phó với cậu ta rồi hay không?” Liễu Phiêu Phiêu cũng coi như khá hiểu Tần Nguyên, bà ta biết trong lòng Tần Nguyên đang có kế hoạch.

“Vẫn là mẹ thông minh, không giống một số người chỉ biết cau có, trách mắng!” Tần Nguyên liếc nhìn Tần Chí Thụ, nói.

Thấy Tần Chí Thụ trừng mắt nhìn mình, mồm miệng cũng phồng lên tỏ vẻ tức giận, trong lòng Tần Nguyên rất thoải mái, anh ta lại nhìn Liễu Phiêu Phiêu, hỏi: “Mẹ, ba mẹ Tần Hằng về chưa?”

“Vẫn chưa, nhưng mà tối mai ông nội con tổ chức tiệc mừng thọ, hai người họ nhất định sẽ đến!” Liễu Phiêu Phiêu lập tức nghĩ ra gì đó, bèn hỏi: “Có phải con đã nắm thóp họ rồi hay không?”

“Đến lúc đó mẹ sẽ biết thôi! Lần này con phải khiến ấn tượng của cả nhà họ trong mắt ông nội không còn một chút gì cả.” Nghĩ đến biểu cảm bất lực, lúng túng của Tần Hằng, đáy lòng Tần Nguyên lập tức cảm thấy dễ chịu.

Ngay sau đó, Tần Nguyên cũng không còn hứng thú nói chuyện tiếp với ba mẹ nữa, anh ta bảo họ trở về nhà họ Tần trước.

Tần Duy Kiên và Liễu Phiêu Phiêu cảm thấy họ đã không kiểm soát được Tần Nguyên nữa nên đành phải rời đi.

Tần Nguyên chậm rãi đi tới một căn phòng khác. Ngay khi mở cửa ra, chỉ nhìn thấy hai cơ thể trần trụi đang nhiệt tình quấn lấy nhau ở giữa phòng.

Nữ là một người đẹp Nga nóng bỏng, tóc vàng mắt xanh, cao 1m75, còn người đàn ông trẻ tuổi chính là Tào Ninh.

Nghe thấy tiếng mở cửa, Tào Ninh lập tức dừng “vận động”.

Anh ta và Tần Nguyên vừa đến nơi này, Tần Nguyên đã dẫn anh ta đến căn phòng này rồi đưa đến một người đẹp Nga còn nóng bỏng hơn cả người mẫu, nói là muốn làm gì người đẹp cũng được.

Ban đầu Tào Ninh vẫn hơi xấu hổ, dù sao anh ta cũng chỉ mới hai mươi hai tuổi, vẫn chưa có nhiều kinh nghiệm ở phương diện đó. Nhưng dưới sự “chỉ bảo” của người đẹp Nga, rất nhanh anh ta đã trở thành một tay lão luyện.

Ngoại trừ mười tư thế thông thường, Tào Ninh còn thông qua trí tưởng tượng phong phú của mình, cộng thêm mấy động tác có độ khó cao để tiến hành giao lưu chặt chẽ, thân mật với người đẹp.

Thấy bộ dạng rên rỉ gào thét của người đẹp Nga trong gương, Tào Ninh lập tức cảm thấy mình giống như một vị vua.

Tào Ninh chỉ là một sinh viên đại học Giang Nam bình thường, lúc trước cũng từng trải qua khoảng thời gian vui vẻ với hai nữ sinh khác trong trường, nhưng trước giờ chưa từng sảng khoái, phóng túng như hôm nay.

Thấy Tần Nguyên đi vào, Tào Ninh thẹn thùng nhìn Tần Nguyên, chào hỏi: “Cậu hai!”

“Chơi vui lắm, đúng không?” Tần Nguyên cười nói.

Anh ta đi đến bên giường, vỗ một cái lên mông người đẹp Nga, sau đó ngồi xuống ghế, nhìn Tào Ninh, thản nhiên nói:

“Cậu phải nhớ kỹ, từ nay về sau, cậu chính là con chó của Tần Nguyên tôi, hiểu chưa?”

Tào Ninh vốn là một người có lòng tự trọng rất cao, nhưng thông qua ba ngày tiếp xúc ngắn ngủi với Tần Nguyên, thực lực hùng hậu của nhà anh ta đã khiến Tào Ninh hoàn toàn khuất phục. Cập nhật tại truyen.one

Nếu nhà họ Tần là một con voi, thì Tào Ninh chính là một con muỗi, muỗi phải khuất phục trước voi, đây là chuyện vô cùng dễ hiểu.

“Tôi hiểu rồi.” Tào Ninh lấy quần áo che bộ phận quan trọng của mình lại, nhỏ tiếng nói.

Mặc dù đã khuất phục Tần Nguyên, nhưng trong lòng anh ta vẫn hơi phản kháng, dù sao cụm từ “con chó” này cũng rất khó nghe.

“Ngày mai cậu phải biểu hiện cho thật tốt, đừng quên những gì tôi đã nói với cậu!” Tần Nguyên lại lạnh lùng lên tiếng.

Tần Nguyên từng nói với Tào Ninh, nếu anh ta không đáp ứng yêu cầu của Tần Nguyên, cả nhà họ Tào sẽ bị hủy hoại, Tần Nguyên chắc chắn sẽ khiến nhà họ Tào phải lưu lạc nơi đầu đường xó chợ.

“A…” Nghe thấy lời này của Tần Nguyên, Tào Ninh bỗng kinh ngạc, cơ thể đột nhiên cảm thấy kỳ diệu, sảng khoái. Dục vọng nguyên thủy đã được thỏa mãn, Tào Ninh và người đẹp Nga giống như hai vận động viên chạy Maratong, mềm oặt bò trên mặt đất.

Ngày hôm sau, Tần Hằng mang lễ phục đến cho Lâm Châu và bốn cô gái “Phong Hoa Tuyết Nguyệt”, bảo họ mặc vào.

Tần Hằng đã gọi điện thoại cho ba mẹ mình, họ đang đến Thiên Đảo, đoán chừng một tiếng trước khi bữa tiệc mừng thọ bắt đầu, họ có thể đến kịp.

Nghe thấy Tần Hằng đã được xóa bỏ lệnh cấm gia tộc, ba mẹ Tần Hằng vô cùng kích động.

Nhà tổ của nhà họ Tần được thiết kế theo kiến trúc cổ phong, do Tổ tiên nhà họ Tần xây dựng vào thời nhà Thanh, tính đến nay đã hơn hai trăm năm, mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà họ Tần đều được tổ chức ở đây.

Bảy giờ tối, Tần Hằng dẫn theo đám người Lâm Châu đi qua bậc cửa cao nhà họ Tần, thông qua vườn hoa đẹp đẽ đi đến đại sảnh tổ chức bữa tiệc mừng thọ.

Lúc này trong đại sảnh đã có bảy, tám trăm người, họ đều là những tinh anh tài giỏi, trụ cột các sản nghiệp gia tộc nhà họ Tần. Trong số đó có bảy mươi phần trăm là người nhà họ Tần, ba mươi phần trăm còn lại là người ngoài giống như Khổng Quý Quân nhưng lại đảm nhiệm chức vụ quan trọng trong nhà họ Tần. Mọi người nói chuyện, cười đùa vui vẻ với nhau.

“Cậu cả Tần Hằng đến rồi!” Người phụ trách thông báo đứng ở cửa đại sảnh hét lớn.

Người trong đại sảnh lập tức yên lặng, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Tần Hằng, trong lòng ai nấy cũng tò mò và phấn khích.

Đa số mọi người đều biết Tần Hằng là người được Tần Chính Thiên yêu mến nhất trong số những người cháu của mình. Bảy năm trước, Tần Hằng bị nhà họ Tần gửi ra ngoài và tiếp nhận “huấn luyện nghèo khổ”. Đã bảy năm Tần Hằng không về lại nhà họ Tần, lần này xuất hiện đương nhiên khiến mọi người kinh ngạc và tò mò rồi!

Sau khi hết kinh ngạc, rất nhiều người niềm nở chào hỏi Tần Hằng, dù sao Tần Hằng cũng có khả năng trở thành chủ nhân tiếp theo của nhà họ Tần mà!

“Tần Hằng, về rồi đấy à.”

“Cháu ốm đi rồi, cô nhớ cháu lắm!”

“Tần Hằng, bảy năm qua cháu ở bên ngoài đã chịu nhiều khổ cực rồi đúng không?”

Trong nháy mắt, Tần Hằng bị rất nhiều người vây quanh. Bảy người cô dì chú bác của Tần Hằng không ngừng lôi kéo làm quen với anh. Lâm Châu và bốn cô gái “phong hoa tuyết nguyệt” bị ép cả ra ngoài.

Người của gia tộc lớn, mặc dù đều là người thân nhưng trên thực tế tình cảm lại rất bạc bẽo.

Tần Hằng cũng biết sở dĩ họ nhiệt tình với mình như vậy phần lớn đều có mục đích riêng, nhưng anh vẫn chân thành hỏi han, chào hỏi họ.

Tần Hằng đã cô đơn suốt bảy năm, anh rất cần sự ấm áp của tình thân.

Phải mất hai mươi phút, Tần Hằng mới chào hỏi xong từng người vây quanh một, sau đó anh trở lại bên cạnh đám người Lâm Châu.

“Anh cả, em nhớ anh lắm!” Một giọng nói vang lên phía trước Tần Hằng. Tần Hằng ngẩng đầu lên nhìn, một chàng thanh niên cao lớn, điển trai đang chạy nhanh về phía mình, người đó không ai khác chính là Tần Thâm.

Tần Thâm đi đến trước mặt Tần Hằng, nhảy lên người Tần Hằng, ôm chặt lấy anh. Bộ dạng Tần Thâm nằm bò trên người Tần Hằng giống như đang ngủ say.

“Tên nhóc em coi anh là gối ôm đúng không? Mau thả tay ra!” Tần Hằng buồn cười, nói.

“Anh cả, em biết anh rất khó khăn khi đưa ra quyết định từ bỏ chị dâu, em cũng biết trong lòng anh rất đau khổ. Bảy năm anh khổ cực huấn luyện ở ngoài là để có được một vị trí hài lòng trong nhà họ Tần. Cho dù anh đưa ra quyết định như thế nào, em cũng ủng hộ anh hết mình!” Tần Thâm nói nhỏ bên tai Tần Hằng.

Tần Hằng cũng hiểu rõ thái độ của Tần Thâm đối với mình, trong lòng anh rất cảm động, anh cảm thấy rất may mắn khi mình có một người em trai như vậy.

Lệnh cấm gia tộc của Tần Hằng bị kéo dài, Tần Thâm biết điều đó, anh ta hiểu rõ, nếu Tần Hằng tiếp tục kiên trì theo đuổi Chung Khiết, điều đó sẽ vô cùng bất lợi cho tiền đồ của Tần Hằng, cũng như tương lai của nhà họ Tần.

Tần Thâm chậm rãi rời khỏi người Tần Hằng, Tần Hằng thấy mắt anh ta hơi đỏ thì vỗ nhẹ ngực anh ta một cái, nói: “Lớn tướng rồi còn khóc nhè, thế này mà cũng có nhiều bạn gái được!”

Tần Thâm lau nước mắt, khẽ đẩy Tần Hằng một cái, nói: “Ai nói em khóc, anh đừng có mà đặt điều, mắt em bị gió thổi vào nên mới đỏ thôi.”

Thấy bộ dạng này của Tần Thâm, bốn cô gái “phong hoa tuyết nguyệt” không khỏi cảm động, sau lại bị câu nói của Tần Thâm chọc cười.

“Các cô là bạn gái của anh cả?” Tần Thâm chú ý đến bốn cô gái “phong hoa tuyết nguyệt” xinh đẹp như tiên nữ, ánh mắt lập tức trở nên si mê.

Bốn cô gái đỏ mặt, Tiểu Phong cúi đầu, nói: “Chúng tôi chỉ là bạn của cậu Tần thôi, anh đừng nói lung tung.”

Tần Hằng cười khổ, lắc đầu.

“Cậu cả, cuối cùng lão già này cũng được gặp cậu rồi!” Một ông cụ còng lưng nhờ Khổng Quý Quân dìu đi về phía Tần Hằng. Chỉ thấy ông ta hơn bảy mươi tuổi, da mặt nhăn nheo, mặc một chiếc áo thời Đường màu nâu, ông ta chính là Lão Hoàng – người trước kia từng giúp đỡ Tần Hằng.

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận