Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Người Thừa Kế - Tần Hằng - Cơ Công Tử

CHƯƠNG 247: LỘ TẨY

Một tay Tần Hằng ôm Tần Duy Thành, tay còn lại ôm Triệu Minh Minh, một nhà ba người họ đã bảy năm không gặp nhau, hôm nay cuối cùng cũng được đoàn tụ.

Triệu Minh Minh ôm Tần Hằng, dựa vào vai anh, im lặng rơi nước mắt.

Tần Duy Thành cũng vô cùng vui vẻ và xúc động, ông ta gác một tay lên vai Tần Hằng, tay còn lại vỗ nhẹ lưng Triệu Minh Minh, dịu dàng nói: “Được rồi, đoàn tụ với con trai thì phải vui vẻ chứ, bà khóc như vậy làm gì. Được rồi, đừng khóc nữa.”

Tần Hằng buông ba mẹ ra, anh đỏ mắt nhìn ba mẹ, rồi gọi Triệu Minh Minh một tiếng: “Mẹ!”

“Con trai ngoan của mẹ!” Triệu Minh Minh nói. Nghe được tiếng gọi “mẹ” này của Tần Hằng, Triệu Minh Minh vui hơn nhiều so với việc kiếm được một trăm năm mươi tỷ.

“Ba!” Tần Hằng lại nhìn Tần Duy Thành, gọi một tiếng.

“Ôi!” Tần Duy Thành đáp lại một tiếng, tiếng gọi của Tần Hằng chạm vào cảm xúc nơi đáy lòng ông ta. Một luồng nhiệt ấm nóng trào từ trong ngực Tần Duy Thành ra, khiến ông ta có xúc động muốn khóc.

Tần Duy Thành khẽ chớp mắt, đè nén lại những giọt nước mắt trực trào nơi khóe mắt.

Ông ta nhìn Tần Hằng, nói: “Được rồi, lớn tướng thế này rồi còn khóc nhè, chẳng ra thể thống gì cả, để người trong nhà nhìn thấy, họ lại cười cho.”

Mắt Tần Hằng vẫn còn hơi đỏ, anh nghe vậy thì cười nói: “Ba à, ba còn nói con, không phải ba cũng đang chảy nước mắt ư!”

Tần Duy Thành lúng túng, vội lấy tay lau nước mắt: “Đây là bị gió thổi vào.”

Tần Thâm đi đến, cười nói: “Bác cả, bác với cháu đều giống nhau. Đúng là gió ở đại sảnh lớn quá, thổi qua khiến bác cháu ta rơi cả nước mắt.”

Tần Thâm vừa nói xong, tất cả mọi người xung quanh đều bật cười.

Triệu Minh Minh nhạy cảm, lập tức hiểu ra, chắc chắn là trước đó Tần Thâm cũng nói như vậy, bà ta cũng không nhịn được, cười “phì” một tiếng.

Tần Duy Thành rất nhanh cũng hiểu ra, ông ta cười, nhìn Tần Thâm, ra vẻ nói: “Thân là vai dưới mà lại dám trêu đùa bác như vậy à!”

Đám người Tần Hằng ngồi chung một bàn, cười cười nói nói vui vẻ, bầu không khí trên bàn vô cùng dễ chịu.

Mặc dù Tần Hằng giới thiệu bốn cô gái “phong hoa tuyết nguyệt” là bạn của mình, nhưng ngoại trừ Tần Duy Thành và Lâm Châu, những người còn lại đều không tin.

Triệu Minh Minh nghĩ thầm trong lòng: “Chẳng trách con trai lại không theo đuổi Chung Khiết nữa, hóa ra là đã có đối tượng mới rồi, hơn nữa lại còn là bốn cô. Bốn cô gái này xinh đẹp hơn người nhưng khí chất lại không giống con nhà giàu có cho lắm. Hi vọng con trai không động lòng với họ, nếu không sẽ rất rắc rối.”

“Người phụ trách khu Bắc Mỹ – Tần Duy Kiên và gia đình đến!” Ngoài cửa lại truyền đến tiếng hét lớn.

Gia đình Tần Nguyên, một nhà ba người đi vào đại sảnh.

Tần Nguyên cũng là một ứng cử viên nặng ký cho vị trí người thừa kế nhà họ Tần. Mấy tháng trước, Tần Nguyên đã kết thúc “huấn luyện nghèo khổ”. Khi trở lại nhà họ Tần, ông cụ Tần Chính Hiên vô cùng hài lòng với biểu hiện của Tần Nguyên, liên tục giao cho anh ta xử lý những vụ làm ăn lớn, Tần Nguyên cũng hoàn thành một cách rất xuất sắc.

Hơn nữa, khu Bắc Mỹ mà ba mẹ Tần Nguyên quản lý là một phần rất quan trọng trong doanh thu của gia tộc, do đó những người khác cũng vô cùng coi trọng cả nhà Tần Nguyên.

Những người còn lại trong nhà họ Tần cho rằng, Tần Nguyên và Tần Hằng là hai người cháu mà chủ nhân nhà họ Tần coi trọng nhất, tương lai khả năng cả hai lên nắm quyền làm chủ nhà họ Tần là rất lớn.

Hơn nữa nếu so sánh Tần Nguyên và Tần Hằng, khả năng thắng của Tần Nguyên sẽ lớn hơn một chút, bởi dù sao anh ta cũng về nhà trước vài tháng nên cũng dành được cơ hội trước.

Giống như ban nãy khi Tần Nguyên bước vào, rất nhiều người đều vây quanh anh ta, hỏi han, chào hỏi cả nhà anh ta.

Bình thường mọi người đều phụ trách công việc hoặc những khu vực khác nhau của nhà họ Tần. Quy định của nhà họ Tần là không cho phép cấu kết, móc nối với nhau. Một khi bị phát hiện có thái độ kết bè kết phái thì sẽ bị nhà họ Tần trừng phạt nghiêm khắc.

Vì thế bình thường mọi người đều rất cẩn thận, chỉ khi Tần Chính Hiên mừng thọ, đón năm mới, mọi người tụ tập với nhau, một vài thế lực yếu kém trong nhà họ Tần sẽ chủ động lôi kéo quan hệ với những thế lực lớn hơn.

Cả nhà Tần Nguyên giống như những ngôi sao sáng chói, được mọi người vây ở giữa. Tần Nguyên mỉm cười phóng khoáng, chào hỏi với từng người một. Rõ ràng là phong thái của một công tử nhà giàu tao nhã, không tìm thấy điểm nào biến thái giống như trước đây cả.

“Cái tên khốn Tần Nguyên, nhìn thấy anh ta là buồn nôn mà!”

Tần Thâm khó chịu liếc nhìn Tần Nguyên, cầm mạnh cốc nước lên, bởi vì động tác quá vội nên nước trong cốc bắn hết lên quần áo anh ta. Tần Thâm oán trách, nói: “Thấy Tần Nguyên là xui xẻo mà! Hại mình ướt hết cả quần áo!”

“Tự mình cẩn thận một chút, tức giận vì loại người này, không đáng chút nào cả!” Tần Hằng thản nhiên nói.

“Cậu tám, tôi cũng vô cùng ghét người đó, anh ta đã đắc tội gì với anh thế?” Lâm Châu hỏi.

Bình thường, Tần Thâm luôn không cảm xúc trước những cô gái không ưa nhìn lắm, nhưng đối với Lâm Châu, anh ta lại thân thiết một cách tự nhiên. Tần Thâm nghĩ có thể là vì Lâm Châu là bạn anh cả nên mới vậy.

“Hồi nhỏ, cái tên khốn nạn đó luôn trêu ghẹo tôi, xong rồi lại còn giả vờ vô tội. Có một lần, anh ta dùng đá ném vỡ đầu tôi, nhưng một câu xin lỗi anh ta cũng không nói. Sau khi lớn hơn một chút, anh ta thông minh hơn các anh chị em chúng tôi nên luôn tỏa sáng trước mặt ông nội. Anh ta còn thích nói xấu tôi, vì vậy mà tôi cũng bị phê bình không ít lần. Bảy năm không gặp tên khốn đó rồi, không ngờ anh ta vẫn là cái bộ dạng ngông cuồng, chán ghét đó, tôi thật sự rất muốn đánh cho anh ta một trận!”

Tần Thâm tức giận nhìn Tần Nguyên, nói.

Cả nhà Tần Nguyên chào hỏi hết mọi thành viên trong gia tộc xong thì đi đến bên cạnh đám người Tần Hằng. Tần Nguyên nhìn Tần Hằng cười, nói: “Tần Hằng, anh thật sự dẫn theo năm cô gái đến đấy à? Hẳn là tối qua anh đã ngủ rất ngon đúng không?”

Bốn cô gái “phong hoa tuyết nguyệt” nghe ra ý trong lời nói của Tần Nguyên, họ muốn đứng lên giáo huấn Tần Nguyên một trận. Nhưng Tần Hằng lại liếc nhìn họ, thấy vậy họ mới không đứng lên nữa, ngồi nguyên tại chỗ, trừng mắt nhìn Tần Nguyên.

“Tần Nguyên, mặt của cậu vẫn hơi sưng thì phải!” Tần Hằng thản nhiên nói.

Tần Thâm vừa thấy Tần Hằng và Lâm Châu mỉm cười với nhau thì đoán ra ngay mặt của Tần Nguyên là bị Tần Hằng đánh.

Tần Thâm lập tức vui như mở cờ trong lòng, nhân cơ hội châm biếm Tần Nguyên: “Đúng đó, anh hai, mặt anh sao lại sưng như vậy? Anh vốn là một người đàn ông điển trai, bây giờ xem ra hơi giống “nhị sư huynh” rồi! Ha ha!”

Tần Nguyên vô cùng tức giận trong lòng, nhưng anh ta vẫn nhịn không thể hiện ra ngoài mà chỉ liếc nhìn cả nhà Tần Hằng, cười lạnh, nói: “Ok, các người cứ cười cho đã đi, cười vui vẻ một chút, bởi thời gian vui vẻ không kéo dài bao lâu đâu. Tôi nghĩ hôm nay các người nhất định sẽ có một buổi tối khó quên!”

“Ồ, quên nói cho anh biết, tôi có kết giao với một người bạn tốt ở Lâm An, người đó anh cũng quen đấy!” Tần Nguyên liếc nhìn về phía cửa đại sảnh, Tào Ninh đang đứng ở đó. Tần Nguyên ra hiệu cho người giúp việc canh cửa nhà họ Tần, họ lập tức để Tào Ninh đi vào.

Tào Ninh đi về phía Tần Nguyên.

Nhìn thấy Tào Ninh, Tần Hằng lập tức căng thẳng. Anh có thể nhạy cảm đoán được, Tần Nguyên đã biết chuyện bốn tỷ rưỡi Euro. Nếu chuyện này bị ông nội phát hiện, chắc chắn sẽ có ảnh hưởng rất lớn đến cả nhà họ, đặc biệt là Tần Hằng và mẹ mình.

“Không chào hỏi bạn cùng trường ư?” Tần Nguyên cười, nhìn Tào Ninh nói.

“Vâng.” Tào Ninh đáp lại một câu, hơi cúi người xuống, mỉm cười với Tần Hằng: “Chào cậu cả.”

Bạn cùng trường của Tần Hằng!

Trái tim Triệu Minh Minh khẽ “bộp” một tiếng. Khi nhìn thấy ánh mắt của Tần Nguyên lộ ra ý cười đầy tự tin, Triệu Minh Minh lập tức hiểu ra, Tần Nguyên đã biết chuyện mình lấy trộm 1500000 eruo đưa cho Tần Hằng, sắc mặt bà ta lập tức thay đổi.

Tần Hằng căng thẳng nhìn Tào Ninh. Anh không nói gì, chỉ theo bản năng siết chặt nắm đấm, tình huống hiện giờ vô cùng bất lợi cho anh.

“Được rồi, không quấy rẩy cả nhà các người nữa, chúng tôi sang bên này ngồi đây!”

Thấy sắc mặt của Tần Hằng thay đổi, Tần Nguyên lập tức cười lạnh trong lòng. Xem ra đám người Tần Hằng cũng đã nhìn ra ý đồ khi Tần Nguyên mời Tào Ninh đến. Tâm trạng của Tần Nguyên lúc này vô cùng thoải mái.

Cả nhà Tần Nguyên dẫn theo Tào Ninh đi sang bàn khác.

“Bà sao thế?” Tần Duy Thành nhận ra sự thay đổi của Triệu Minh Minh thì kéo tay bà ta, nhỏ giọng hỏi.

Triệu Minh Minh chưa từng nói cho ai nghe chuyện mình lấy trộm 1500000 eruo đưa cho Tần Hằng là vì sợ chuyện đó bị lộ tẩy.

Nhưng hiện giờ Tần Nguyên đã biết chuyện, vì thế bà ta cần phải nói cho chồng mình biết để cùng nghĩ kế sách đối phó.

Triệu Minh Minh kéo Tần Duy Thành đi sang một góc không có người rồi nói lại mọi chuyện cho Tần Duy Thành nghe. Sau khi nghe xong, Tần Duy Thành vừa lo lắng vừa tức giận, cảm thấy chuyện này rất khó giải quyết. Ông ta nhíu mày, nhìn Triệu Minh Minh nhỏ giọng khó chịu: “Sao bà lại không bàn bạc với tôi! Bà đúng là đồ ngu mà!”

Mặc dù Triệu Minh Minh biết mình làm sai, nhưng khi bị chồng mắng, bà ta vẫn thấy tủi thân, nhỏ giọng nói: “Không phải là vì tôi lo lắng cho con trai chịu khổ ở trường nên mới làm vậy ư? Nếu bàn bạc với ông, ông nhất định sẽ không đồng ý nên tôi đã lén trộm tiền đưa cho con trai. Trở về ông muốn mắng chửi tôi như thế nào cũng được, nhưng bây giờ ông mau nghĩ cách gì đi chứ…”

“Haz…” Tần Duy Thành thở dài một tiếng. Trong đầu ông ta vẫn đang suy nghĩ nên làm như thế nào nhưng lại không nghĩ ra cách gì cả.

“Được rồi, ba mẹ, mau trở lại chỗ ngồi đi. Ông nội sắp đến rồi, chuyện này không còn cách nào khác đâu, để lát nữa con nhận sai với ông nội là được.” Tần Hằng đi đến, gác tay lên vai ba mẹ, nói.

Tần Hằng và ba mẹ anh trở lại bàn ăn. Lúc này Tần Thâm và Lâm Châu vẫn đang nói chuyện vui vẻ với nhau. Khổng Quý Quân và Lão Hoàng ý thức được có thể đã xảy ra chuyện gì đó, nhưng lại không nhiều lời dò hỏi.

Đột nhiên tất cả mọi người đều đứng lên, tiếng nói chuyện cũng dừng lại, ánh mắt của họ đều đổ dồn về phía trước đại sảnh, trong ánh mắt hiện ra vẻ cung kính và yêu quý.

Chủ nhân nhà họ Tần – Tần Chính Hiên từ sảnh trước bước vào đại sảnh. Ông ta mặc một bộ quần áo thời Đường màu xanh ngọc, hai tay chắp sau lưng, vẻ mặt uy nghiêm ngồi vào chiếc ghế bành.

Một người đàn ông gầy gò, mặc quần áo nghiêm chỉnh đứng phía sau ông ta, người này chính là người đi cùng Tần Chính Hiên ở đảo Bách Hoa lúc trước.

Một bữa tiệc mừng thọ bình thường, người làm chủ gia tộc ngồi cùng bàn với những người thân cận nhất. Nhưng vì nhà họ Tần quá lớn, quan hệ giữa lợi ích và quyền lợi quá phức tạp, Tần Chính Hiên hoàn toàn không thể ngồi ở bất cứ chiếc bàn nào trong số đó được để tránh mọi người không hài lòng.

Mỗi lần ông ta mừng thọ, đại diện mỗi gia đình sẽ đến trước mặt ông ta kính trà. Thỉnh thoảng ông ta cũng sẽ chọn bừa một bàn, ngồi ở đó hai phút. Bàn nào được Tần Chính Hiên ngồi vào thì đồng nghĩa với việc gia đình đó nhận được sự yêu quý và coi trọng của ông ta.

“Tốt, tốt lắm, mọi người ngồi xuống cả đi!” Tần Chính Hiên đưa mắt nhìn mọi người một lượt rồi hài lòng mỉm cười. Có nhiều người như vậy đến chúc thọ mình, mỗi một người già đều cảm thấy rất vui vẻ.

Mọi người đáp lại một tiếng rồi đồng loạt ngồi xuống.

Sau đó, mỗi gia đình cử ra một đại diện lần lượt lên kính trà, dâng quà mừng thọ Tần Chính Hiên. Cả đại sảnh có tổng cộng hơn một trăm gia đình hoặc các cá nhân đến dâng quà mừng thọ, hoạt động này ít nhất phải mất hơn hai tiếng đồng hồ.

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận