Tần Hằng vui đến mức quên hết mọi thứ, xung quanh không ít du khách đều chú ý đến Tần Hằng và Chung Khiết, bọn họ lấy điện thoại ra, chụp đôi thanh niên yêu đương nồng nhiệt này lại!
“Mau thả em xuống!” Chung Khiết hét lên với Tần Hằng.
Tần Hằng nhìn Chung Khiết trong lòng mình, mái tóc dài của Chung Khiết như một làn sóng lướt qua gò má anh, mang theo mùi hương riêng biệt của Chung Khiết, mặt cô đỏ như hạt lựu, sắc mặt cô tuy có chút hoảng loạn, nhưng ánh mắt lại để lộ ra sự thích thú, trông vô cùng đáng yêu.
Tần Hằng chậm rãi thả Chung Khiết xuống đất, khẽ hôn lên đôi môi cô, nhìn Chung Khiết đỏ ửng mặt, Tần Hằng khẽ nói: “Chung Khiết, gả cho anh có được không?”
Chung Khiết không ngờ tới Tần Hằng lại đột nhiên hỏi cô vấn đề này, nhất thời, một cảm giác vô cùng thoải mái dâng trào trong lòng Chung Khiết, đầu óc của Chung Khiết lúc này rất hỗn loạn, cô chỉ nở nụ cười ngốc nghếch.
“Gả cho anh được không?” Tần Hằng ghé vào tai Chung Khiết, khẽ hỏi.
Chung Khiết cúi đầu xuống, khẽ đáp: “Được ạ.”
“Cái gì, em nói cái gì!” Tần Hằng vui mừng như điên, anh muốn nghe Chung Khiết trả lời lại một lần nữa.
“Không nghe rõ thì thôi.” Chung Khiết nhìn Tần Hằng, ngại ngùng cười nói.
“Nghe rõ rồi, em nói em muốn gả cho anh!” Tần Hằng lớn tiếng nói, anh kéo tay Chung Khiết, nói: “Chúng ta mau chóng dự tính xem hôn lễ của chúng ta làm như thế nào đi!”
“Mọi chuyện đều nghe theo anh, có điều trước đó, em phải ly hôn với Du Minh trước đã.” Chung Khiết mỉm cười nói.
“Được, vợ, giờ chúng ta đi ăn cơm, chúng ta ăn hải sản đi!” Tần Hằng đặt tay lên vai Chung Khiết, dáng vẻ rất tùy ý nó.
Nghe thấy chữ “vợ”, sắc mặt Chung Khiết càng đỏ hơn, một cảm giác bình yên, vui vẻ dâng trào trong lòng cô.
Tần Hằng và Chung Khiết cùng nhau chơi đến bảy giờ tối Tần Hằng mới đưa Chung Khiết trở về nhà ở Danh Sĩ Uyển, Long Đằng và Long Nghiên ngồi ở phòng khách đợi hai người họ.
“Cháu chào bác trai, Long Nghiên, chào cậu.” Tần Hằng lịch sự chào hỏi, anh kéo Chung Khiết ngồi xuống sofa trong phòng khách.
Nhìn thấy Long Nghiên, Tần Hằng nhớ đến cảnh tượng Long Nghiên đứng trước mặt anh bảo vệ anh trong ngày hôn lễ hôm đó, trong lòng anh rất cảm kích. Nhưng ánh mắt Long Nghiên nhìn anh lại để lộ ra vẻ u oán, Tần Hằng lại né tránh ánh mắt của cô.
“Cậu Tần, xem ra Khiết Nhi ở bên cạnh cậu chơi rất vui vẻ.” Long Đằng bây giờ cũng gọi Long Linh là “Chung Khiết” rồi.
Nhìn dáng vẻ xứng đôi của Tần Hằng và Long Linh, trong lòng ông vô cùng vui vẻ.
Tần Hằng vẫn luôn nắm tay Chung Khiết, hai người nhìn nhau cười.
Tần Hằng nhìn Long Đằng, sắc mặt trịnh trọng nói: “Bác trai, cháu và Chung Khiết cả hai cùng có tình ý với nhau, ban nãy chúng cháu đã thương lượng rồi, Chung Khiết đã đồng ý lời cầu hôn của cháu, vẫn mong bác cho phép chúng cháu đến với nhau!”
Long Nghiên nghe thấy lời này, trái tim của cô như rơi xuống Bắc Băng Dương, cả người cô đều cứng đơ ra, bất động nhìn Tần Hằng.
Long Đằng nghe thấy vậy lại vô cùng vui vẻ, vừa hay điều này rất hợp với ý ông. Vì một khi bị nhà họ Chung ở Yên Kinh biết được Chung Khiết đang ở nhà họ Long, vậy nhà họ Long sẽ bị nhà họ Chung trả thù!
Ông ta vỗ tay xuống đầu gối, nói: “Cậu Tần và Khiết Nhi trai tài gái sắc, rất xứng đôi! Hôn sự này tôi đồng ý.”
Vừa nghe Long Đằng đồng ý, Tần Hằng và Chung Khiết đều vô cùng vui mừng, hai người nắm tay, bốn mắt nhìn nhau, lộ ra nụ cười.
“Cậu Tần, hôn sự tôi đồng ý, nhưng trong mắt người khác, Chung Khiết vẫn là vợ của Du Minh, đột nhiên kết hôn với cậu, chuyện này nhất định sẽ tạo thành ảnh hưởng không nhỏ, nên tôi hi vọng cậu có thể dùng thế lực của gia tộc mình để giảm mức ảnh hưởng này xuống thấp nhất!”
Long Đằng nói, nếu chuyện này gây ra sóng gió lớn, rất có thể sẽ tác động đến nhà họ Chung ở Yên Kinh.
“Chuyện này…” Tần Hằng khó xử, bây giờ anh đã không còn là người nhà họ Tần nữa, sẽ không thể nào dùng đến thế lực của gia tộc được, Tần Hằng nghĩ, chẳng lẽ vì anh là người nhà họ Tần nên Long Đằng mới đồng ý hôn sự của anh và Chung Khiết sao? Nếu anh thừa nhận, anh đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Tần, có khi nào ông sẽ không đồng ý hôn sự của hai người nữa hay không?
“Bác trai, chuyện này chắc cũng không ảnh hưởng lớn lắm đâu ạ? Dù sao bây giờ kết hôn là chuyên rất bình thường, Chung Khiết cũng không phải ngôi sao, danh tiếng sẽ không bị ảnh hưởng đâu ạ.” Tần Hằng cười nói, anh không trực tiếp thừa nhận mình đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Tần.
“Không phải tôi lo lắng điều này.”
Long Đằng nhíu mày nói, ông nghĩ bây giờ Tần Hằng vẫn chưa biết thân thế của Chung Khiết, nếu Tần Hằng đã là cứu tinh của nhà họ Long, anh lại có tình cảm với Chung Khiết như vậy, nói với anh cũng không có gì cả, bèn nói: “Cậu Tần, điều tôi lo lắng là nhà họ Chung ở Yên Kinh!”
“Nhà họ Chung?” Tần Hằng khó hiểu hỏi, nhà họ Chung và Chung Khiết thì có liên quan gì?
Sau đó, Long Đằng kể lại không sót một chữ câu chuyện tình yêu năm đó giữa ông và Chung Tuyết Nhạn, ân oán giữa với Chung Cửu Trân – chủ nhà nhà họ Chung, còn có tại sao Chung Khiết lại bị đưa đến chỗ ông cho Tần Hằng nghe!
Lúc này Tần Hằng mới biết, hóa ra Chung Khiết không phải cô nhóc nhà quê gì cả, người ta cũng là cháu ngoại của gia tộc lớn ở Yên Kinh.
“Chuyện chính là như vậy đó!”
Long Đằng nói:
“Trước kia, sở dĩ tôi vội gả Chung Khiết ra ngoài như vậy là không muốn khiến nhà họ Chung chú ý đến, nhà họ Chung thần thông quảng đại, tôi không biết bọn họ có đang giám sát tôi hay không, vậy nên, tôi hi vọng, cậu và Chung Khiết kết hôn, ảnh hưởng của chuyện này càng nhỏ càng tốt, một khi bị nhà họ Chung điều tra được chút manh mối, đối với nhà họ Long mà nói sẽ là họa diệt môn.”
“Nói thật lòng, bản thân tôi thì không sao cả, tôi chỉ hi vọng hai đứa con gái của tôi có thể sống bình an, nên tôi mới nhờ cậu, dùng thế lực của gia tộc cậu để tin tức của Chung Khiết mãi mãi không thể truyền đến tai nhà họ Chung.” Long Đằng xúc động nói.
Long Nghiên và Chung Khiết ngồi bên cạnh ông, kéo tay ông.
“Bác trai, cháu hiểu nỗi khổ tâm của bác rồi, chỉ là…” Tần Hằng bây giờ cũng chỉ có thể nói rõ: “Chỉ là tối qua cháu bị nhà họ Tần đuổi ra khỏi nhà rồi, bây giờ cháu đã không thể sử dụng thế lực của nhà họ Tần được nữa.”
Tần Hằng nói xong, một nhà ba người Long Đằng đều kinh ngạc há hốc miệng.
“Trước kia lúc gặp ba con nhà họ Du, cháu đã từng nói, cháu không còn là người nhà họ Tần nữa, chỉ là mọi người không chú ý mà thôi.” Tần Hằng buồn bã nói.
Một nhà ba người Long Đằng lúc này mới nhớ ra, quả thực Tần Hằng đã từng nói lời này, chỉ là lúc đó bọn họ cho rằng Tần Hằng đang đùa, ai ngờ anh lại nói thật chứ.
“Vậy chuyện này làm thế nào mới tốt đây.” Hai tay Long Đằng ôm đầu, bây giờ áp lực của ông rất lớn, gần đây động tĩnh của Chung Khiết gây ra ở Lâm An đã đủ lớn rồi, nếu như không có thế lực ém tin này xuống, sớm muộn cũng có một ngày, nhà họ Chung sẽ biết được tung tích của Chung Khiết.
“Ba, ba không cần phải khổ sở như vậy đâu, đừng để nhà họ Chung chưa dọa đến chúng ta mà chúng ta đã tự dọa bản thân chúng ta sợ chết rồi.” Chung Khiết an ủi nói, đối với nhà họ Chung đã từng ép chết mẹ cô, cô vẫn còn khúc mắc rất sâu nặng.
“Đúng thế, ba, con và chị sẽ bảo vệ ba.” Long Nghiên cũng nhỏ giọng an ủi.
“Bác trai yên tâm đi ạ, sau này chúng ta là người một nhà, nếu nhà họ Chung dám gây phiền phức cho mọi người, thì phải đi qua ải của cháu trước mới được.” Tần Hằng vỗ chân Long Đằng nói.
Lúc này, trong một ngôi nhà cao cửa rộng ở Yên Kinh, đây chính là nhà lớn của nhà họ Chung.
Căn phòng ở chính giữa là nơi mà chủ nhà nhà họ Chung, Chung Cửu Trân ở.
Một người trung niên tướng mạo trang nghiêm, trong tay cầm một tấm ảnh, vội vã bước vào nơi Chung Cửu Trân ở, khẽ gõ nhẹ ba tiếng lên cửa phòng làm việc của Chung Cửu Trân, ba giây sau, mới đẩy cửa bước vào.
Trong phòng, Chung Cửu Trân tuổi xế chiều đang ngồi dựa vào ghế, đang đọc một cuốn sách cổ có sợi chỉ màu xanh lam, người đàn ông trung niên bước vào, đứng trước bàn làm việc, ánh mắt Chung Cửu Trân không hề di chuyển.
“Ba.”
Người đàn ông trung niên khẽ gọi một tiếng, thấy ánh mắt của Chung Cửu Trân cuối cùng cũng rời khỏi cuốn sách, nhìn về phía mình, người đàn ông trung niên sắc mặt trịnh trọng, đưa tấm ảnh trong tay đặt xuống bàn làm việc trước mặt Chung Cửu Trân.
Chung Cửu Trân nhìn bức ảnh trên bàn, lúc ban đầu vẫn rất bình tĩnh, nhưng khi nhìn thấy một miếng ngọc bội rơi dưới đất trong bức ảnh, đồng tử Chung Cửu Trân thu nhỏ lại, ông ta nhanh chóng cầm bức ảnh lên, vì kích động mà lồng ngực ông ta cũng khẽ phập phồng.
“Ba nhìn xem người thứ bốn từ bên phải qua.” Người đàn ông trung niên nhắc nhở.
Lúc này ánh mắt của Chung Cửu Trân mới rời khỏi miếng ngọc bội dưới đất, di chuyển đến người từ bốn từ bên phải qua, đôi mắt Chung Cửu Trân đột nhiên trừng lớn, như nhìn thấy chuyện gì khác thường, nước mắt của ông chảy xuống, ông ta run rẩy nói: “Nhạn Nhi… là Nhạn Nhi…”
Nhìn thấy dáng vẻ này của Chung Cửu Trân, người đàn ông trung niên cũng rất đau lòng. Ông ta nói: “Ba, đây không phải em con, mà là con gái của em con, chính là đứa bé từng cùng Tuyết Nhạn rơi xuống vách núi, Chung Khiết!”
Người đàn ông trung niên là con trưởng của Chung Cửu Trân, tên là Chung Tuyết Sơn, năm đó chính ông ta là người đã ép Chung Tuyết Nhạn lên vách núi!
Năm đó Chung Tuyết Nhạn từ chỗ Thái Tư biết được Long Đằng đặt cho đứa bé cái tên Long Ngọc, nhưng nhà họ Chung vẫn luôn không chịu thừa nhận người con rể này, người nhà họ Chung đều gọi đứa bé là “Chung Khiết”.
Bức ảnh mà Chung Tuyết Sơn mang đến hôm nay chính là tấm ảnh được chụp trong hôn lễ của Du Minh và Chung Khiết ngày hôm đó.
Trong tấm ảnh, ngọc bội phượng hoàng rơi dưới đất, Chung Khiết trong đám người đang định đi nhặt ngọc bội.
“Là con bé! Con tìm thấy Chung Khiết rồi? Bây giờ con bé đang ở đâu?” Chung Cửu Trân nhìn Chung Tuyết Sơn hỏi.
“Chung Khiết giờ đang ở nhà họ Long!” Chung Tuyết Sơn nói xong, ánh mắt Chung Cửu Trân đầy vẻ chắc chắn, trong đầu ông ta hiện lên dáng vẻ của Long Đằng, ông ta nắm chặt tay lại, ánh mắt hiện lên vẻ tàn độc.
“Tấm ảnh này con vừa có được, tin tức tìm hiểu được vẫn có hạn, mối liên hôn của nhà họ Du và nhà họ Long ở Lâm An, cậu cả nhà họ Du, Du Minh lấy con gái trưởng nhà họ Long, Long Linh, Long Linh thật ra chính là Chung Khiết! Ít nhất bốn tháng trước Chung Khiết đã đến nhà họ Long rồi, còn việc con bé trở về như thế nào, bây giờ vẫn chưa biết được!” Chung Tuyết Sơn nói.
“Ầm!”
Chung Cửu Trân đập tay lên bàn làm việc, trên mặt bàn có rất nhiều vậy, như giá đựng bút lông, ống bút, quốc kỳ đều rơi xuống đất, trong đầu Chung Cửu Trân vẫn luôn có hình tượng của Long Đằng, ông giận dữ mắng chửi: “Tên Long Đằng này đúng là muốn tìm chết sao!”
Hai mươi năm nay, Chung Cửu Trân vẫn luôn cho người tìm kiếm tin tức liên quan đến Chung Khiết, ông ta nghĩ Thái Tư có thể sẽ đưa Chung Khiết trở về nhà họ Long, bèn sai người giám sát nhà họ Long, nhưng nhà họ Long hoàn toàn không xuất hiện bóng dáng của Chung Khiết.
Chung Cửu Trân nói với Long Đằng, một khi Chung Khiết trở về nhà họ Long, nhất định phải báo với ông ta ngay đầu tiên! Nếu không ông ta sẽ tiến hành việc trả thù nhà họ Long.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!