Trong một gian sương phòng của Chùa Đàm Thác, Chung Tuyết Sơn cùng Phó Khai ngồi hai bên bàn trà, trên bàn bày một ly nước chè xanh, một ly Phi Thiên Mao Đài.
“Tôi cần anh đến Lâm An giết cho chúng tôi một người, người này tên Long Đằng, là gia chủ nhà họ Long, chỉ thuần tuý là một doanh nhân.” Chung Tuyết Sơn nói.
“Lâm An? Thương nhân?” Phó Khai nở một nụ cười nhẹ, nhấp một ngụm Phi Thiên Mao Đài rồi cười nói: “Tổng giám đốc Chung, tôi nghĩ chuyện nhỏ như vậy có thể sai người khác đi làm.”
Theo Phó Khai biết, ở Lâm An không có nhân vật tiếng tăm nào trong giới võ thuật, kêu ông ta giết một doanh nhân thì chẳng khác nào đem dao mổ trâu đi giết gà.
“Người tên Long Đằng này đã xúc phạm đến quy củ của nhà họ Chung khiến cha tôi vô cùng tức giận, hơn nữa, Lâm An cũng có thể có cao thủ võ đạo rất mạnh, để đảm bảo không có gì sai sót, cha tôi đã quyết định mời anh.” Chung Tuyết Sơn nói.
“Cao thủ võ đạo? Lợi hại đến đâu?” Phó Khai hơi có hứng thú.
“Khổ Huyền đạo nhân của Đạo quán Thái Cực Vũ Đương Sơn đã thua bởi tay người đó!” Chung Tuyết Sơn nói, đây cũng là tin tình báo mới nhất mà ông ta lấy được tối qua.
Phó Khai hơi giật mình, ngoài Triệu Hải Hữu thì Khổ Huyền đạo nhân là là đệ tử xuất sắc nhất dưới tay viện trưởng của đạo quán Thái Cực, trước đây ông ta cũng đã có chiến tích vang dội trong giới võ lâm, trong giới rất ít người dám không tôn kính Khổ Huyền đạo nhân, vậy mà Lâm An lại có người đánh bại được ông ta? Phó Khai cảm thấy rất khó tin.
“Lâm An thật sự có cao thủ như vậy sao! Tại sao trong giới võ đạo lại không có chút tin tức gì về người này?” Phó Khai khó hiểu mà thắc mắc. Tuy rằng ông ta đang ở Chùa Đàm Thác, nhưng vẫn luôn chú ý đến những chuyện xảy ra trong giới võ đạo, nếu thật sự có người đánh bại Khổ Huyền đạo nhân thì giới võ đạo nhất định sẽ có tin tức nhưng tại sao ông ta lại không nghe thấy động tĩnh gì.
“Một gia tộc rất lớn mạnh đã ém chuyện này xuống!” Chung Tuyết Sơn nói xong lại hỏi: “Phó Khai đại sư, anh và Khổ Huyền đạo nhân, võ công ai cao hơn?”
Phó Khai phục hồi lại tinh thần nhìn Chung Tuyết Sơn, cười nói: “Tuy tôi chưa từng giao đấu với Khổ Huyền đạo nhân đã giao thủ, nhưng hai vợ chồng Quách Phong vừa nãy, một năm trước đã từng đánh với Khổ Huyền đạo nhân! Khổ Huyền đạo nhân mất nửa tiếng mới đánh bại bọn họ, còn tôi thì vừa rồi anh đã thấy rồi đấy.”
Phó Khai mỉm cười, ngẩng cổ uống cạn ly rượu.
Chung Tuyết Sơn vui mừng khôn xiết, vừa rồi ông ta thấy, kể từ khi Phó Khai bắt đầu phản kích, chưa đến ba phút, vợ chồng Quách Phong đã bị đánh rơi xuống vách núi!
Thời gian mà Khổ Huyền đạo nhân phải dùng nhiều gấp 10 lần Phó Khai.
Tuy rằng không thể nói võ công của Phó Khai mạnh gấp 10 lần Khổ Huyền đạo nhân nhưng chít ít điều đó cũng cho thấy võ công của Phó Khai nhất định mạnh hơn nhiều so với Khổ Huyền đạo nhân.
“Thất kính rồi.” Chung Tuyết Sơn nâng chén trà chạm vào cốc của Phó Khai rồi nhấp một ngụm.
“Tổng giám đốc Chung, tôi sẽ theo anh đến Lâm An.” Phó Khai đặt ly rượu xuống rồi nói, ánh mắt của ông ta rời khỏi gương mặt đang vui mừng của Chung Tuyết Sơn sang ô cửa sổ nơi có ánh nắng chiếu vào, nhìn xa xăm và nói: “Nếu Lâm An xuất hiện một vị cao thủ võ đạo như vậy thì tôi cũng rất có hứng thú.”
“Vậy làm phiền Phó Khai đại sư rồi, nhưng tôi vẫn chưa biết danh tính của vị cao thủ võ đạo này, và hiện tại tôi cũng không rõ ông ta là bạn hay là thù, nếu là minh hữu thì dễ xử rồi nhưng nếu ông ta đứng ở chiến tuyến đối lập với chúng ta thì khi đó phải cần đến Phó Khai đại sư dọn sạch chướng ngại cho nhà họ Chung!” Chung Tuyết Sơn nói.
“Tổng giám đốc Chung yên tâm, nếu ông ta dám cản trở nhà họ Chung, tôi sẽ khiến ông ta hiểu được “Vì sao hoa lại đỏ như vậy”, tôi không ngại tiễn ông ta đi gặp vợ chồng Quách Phong đâu!” Phó Khai nói với sắc mặt thoải mái.
Chung Tuyết Sơn mỉm cười gật gật đầu, hỏi: “Phó Khai đại sư, hôm nay anh hãy nghỉ ngơi và hồi phục một ngày, ngày mai tôi lại đến chùa đón anh rồi chúng ta cùng nhau đến Lâm An.”
Chung Tuyết Sơn cảm thấy Phó Khai vẫn nên rửa ráy, thay quần áo sạch sẽ thì hơn.
“Được, tổng giám đốc Chung nói thế nào thì là thế ấy, ngày mai chúng ta xuất phát.” Phó Khai sảng khoái nói rồi lại uống cạn một ly mao đài.
10g sáng hôm sau, Chung Tuyết Sơn cùng Phó Khai lái chiếc Escalade từ chùa chùa Đàm Thác đến sân bay quốc tế Yên Kinh, bọn họ đáp chuyến bay G169 và đến Lâm An khoảng 6:30 chiều.
Cùng lúc đó, một khu nhà riêng có diện tích 2 mẫu ở huyện Tiêu Sơn, Lâm An, nơi đây là nhà lớn của nhà họ Long.
Bình thường, thì nhà lớn nhà họ Long chỉ có ở lễ mừng năm mới là đông đúc, thời gian còn lại, người trong tộc của nhà họ Long đều sống ở nhà mình.
Long Đằng điều động mấy người trong tộc đang sống ở căn nhà lớn của nhà họ Long ra ngoài để tối nay tổ chức hôn lễ cho Tần Hằng cùng Chung Khiết, chuyện này càng ít người biết càng tốt!
Nhìn bề ngoài, nhà lớn nhà họ Long không khác gì ngày thường, với những tòa nhà cổ kính, những cây cổ thụ, nước hồ xanh biếc và những bó lau sậy khô héo bên bờ hồ.
Nhưng trên thực tế, ở đại sảnh lớn nhất trong biệt thự, lại là một cảnh tượng khác.
Trên mặt đất trải thảm đỏ, trên tường treo đầy bóng bay và cờ lượn sóng sặc sỡ sắc màu, vòng hoa và rất nhiều đèn lồng đỏ nhỏ được treo ở hai bên! Đúng là một cảnh tượng tưng bừng.
Để bảo mật, tất cả đều do bốn cô gái “Phong Hoa Tuyết Nguyệt” tự tay trang trí.
Vì bảo đảm hôn lễ tối nay không bị người khác phát hiện, Long Đằng còn điều động cả chục vệ sĩ, bảo vệ có năng lực của mình đến nhà lớn canh gác cẩn mật.
Sau khi đi vào đại sảnh, Tần Hằng cùng Chung Khiết mới tiến vào một căn phòng thông với đại sảnh để thay quần áo.
Trong đại sảnh chỉ có bốn cô gái “Phong Hoa Tuyết Nguyệt”, Long Đằng, Long Nghiên nữa là sáu người.
Lúc này, cửa đại sảnh mở ra, Du Chí Hoà đã dẫn theo Du Minh tới, lúc trước, Tần Hằng từng nói với Long Đằng rằng hôm nay, hai cha con nhà họ Du cũng muốn ghé qua nên những người khác cũng không ngạc nhiên lắm.
Du Chí Hoà cùng Long Đằng chào hỏi nhau, ngoại trừ Long Nghiên, mọi người đều vô cùng vui vẻ.
Rất nhanh, Tần Hằng cùng Chung Khiết đã mặc xong lễ phục và nối đuôi nhau bước ra khỏi phòng.
Hai người liếc nhìn đối phương.
Chung Khiết nhìn thấy Tần Hằng mặc vest đen, cao ráo đẹp trai nhưng vẻ mặt thì hơi sững sờ nhìn mình.
Tần Hằng thì ngắm nhìn Chung Khiết,trong bộ váy cưới màu trắng như tuyết, đôi mắt trong veo như hồ nước, hai má ửng đỏ, mái tóc đen mượt, môi mỏng hồng nhuận mím thành một đường thẳng, trong ánh mắt loé lên một tia vui mừng, e lệ.
Tần Hằng cảm thấy Chung Khiết lúc này quả thực xinh đẹp gấp trăm ngàn lần tiên nữ trên trời.
“Phong Hoa Tuyết Nguyệt” vui mừng ra mặt, nhìn Tần Hằng.
Long Nghiên khống chế cảm xúc trong lòng nhưng bà vẫn cứ cảm thấy có chút chua xót, tuy nhiên hôm nay là ngày vui của Tần Hằng cùng Chung Khiết nên bà cố gắng gượng ép mình nở nụ cười.
Trong lòng Du Minh cũng xót xa không thôi khi vợ của mình được gả cho Tần Hằng, Du Minh cảm thấy rất mất mặt, ánh mắt không che giấu nổi sự đố kỵ.
“Cậu Tần, chúc mừng chúc mừng, chúc cậu và cô Chung Khiết bạch đầu giai lão”
Du Chí Hoà đi lên chúc phúc rồi cười nói với Long Đằng: “Tổng giám đốc Long, nhà họ Long có được một chàng rể hiền như cậu Tần đúng là phúc khí của ông và nhà họ Long.”
“Đúng vậy đúng vậy…” Long Đằng khiêm tốn nói xong nhìn đồng hồ, bây giờ là 7 giờ 45, ông ta nhìn về phía Tần Hằng cùng Chung Khiết nói: “8g đúng chúng ta sẽ cử hành nghi thức, cầu cho may mắn êm xuôi!”
“Uhm.”
Tần Hằng cùng Chung Khiết đồng thời gật đầu, 10 phút nữa hai người sẽ kết làm vợ chồn, trong lòng họ vẫn còn khá xáo trộn, Tần Hằng cùng Chung Khiết đều ngồi sang một bên, Long Nghiên ngồi cùng Chung Khiết, “Phong Hoa Tuyết Nguyệt” ngồi cùng Tần Hằng.
Về lai lịch của bốn cô gái “Phong Hoa Tuyết Nguyệt”, ngày hôm qua Tần Hằng đã giải thích với Chung Khiết, Chung Khiết tuyệt không hoài nghi Tần Hằng.
“Phong Hoa Tuyết Nguyệt” ngồi bên cạnh Tần Hằng, các cô ấy tuy rằng khờ dại, nhưng vẫn hiểu được lý lẽ, Chung Khiết về sau chính là phu nhân của tôn chủ họ, trước mặt phụ nhân, họ vẫn giữ chừng mực khi hầu hạ Tần Hằng.
Họ sống ở Nguyệt Cung từ khi còn nhỏ, chưa từng thấy người xung quanh kết hôn nên bốn cô gái “Phong Hoa Tuyết Nguyệt” rất tò mà và hứng thú với việc kết hôn, họ thấp giọng thảo luận bên cạnh Tần Hằng:
“Cậu Tần, hôm nay cậu đẹp trai hơn mọi người đó nha.”
“Cô Chung đẹp thật đấy, như tiên nữ trên trời vậy.”
“Về sau có cô Chung rồi, chúng ta sẽ ít hầu hạ cậu Tần hơn!”
“So với cô Chung chúng ta chỉ là bốn con vịt con xấu xí mà thôi!”
Nghe thấy bốn cô gái nói vậy, Tần Hằng khẽ mỉm cười nhìn bọn họ nói: “Ai nói các cô là vịt con xấu xí chứ, các cô đều là tiên nữ, tương lai các cô cũng sẽ có người để ý, còn cưới các cô nữa.”
Bốn cô gái đồng thời lắc đầu, Tiểu Phong nhìn Tần Hằng nói: “Cậu Tần, chúng tôi không cần ai cưới hết, chỉ cần bốn người chúng tôi có thể luôn hầu hạ bên cạnh cậu và cô Chung thì đó là tâm nguyện lớn nhất đời chúng tôi rồi.”
Tần Hằng cảm động thầm nghĩ, bốn cô gái này thật ngốc. Nhưng anh cũng hiểu trong lòng bốn người họ chính là nghĩ như vậy nên anh cảm động, không biết nên an bài tương lai của bốn cô gái này như thế nào, chẳng lẽ thật sự để họ sống cùng mình cả đời?
Ngay khi Tần Hằng và mọi người đang vui vẻ trong đại sảnh thì Chung Tuyết Sơn cùng Phó Khai đã đến Lâm An, Chung Tuyết Sơn lấy được tin tình báo rằng Long Đằng hiện tại đang có mặt ở nhà lớn nhà họ Long.
Chung Tuyết Sơn dẫn theo Phó Khai lái chiếc Mercedes-Benz S-Class, đến nhà lớn nhà họ Long!
Xe dừng trước cửa nhà lớn nhà họ Long, Chung Tuyết Sơn cùng Phó Khai xuống xe, phía sau hai người họ còn có hai gã đàn ông mặc đồ đen.
Vệ sĩ của nhà họ Long ở ngoài cửa đã chú ý đến tình hình nơi đây, vệ sĩ chịu trách nhiệm bảo vệ nhà họ Long lần này chính là Thi Duy, người đã bảo vệ cho Long Linh. Thi Duy có dự cảm xấu khi trông thấy bốn gã đàn ông cười khẩy tiến về phía nhà họ Long, ông ta dẫn theo hai thuộc hạ của mình chặn đường Chung Tuyết Sơn và những kẻ kia lại.
“Xin anh dừng bước”
Thi Duy đi tới trước mặt Chung Tuyết Sơn, lịch sự nói.
Từ chiếc xe Chung Tuyết Sơn lái và thần thái mà người này toát ra, Thi Duy biết thân phận của ông ta không tầm thường, Thi Duy lại hỏi:
“Xin hỏi anh có hẹn trước với tổng giám đốc Long không? Trước đó tổng giám đốc Long đã có dặn qua, hôm nay sẽ không tiếp khách, nếu có việc gấp thì bây giờ anh có thể gọi cho tổng giám đốc Long. . .”
Thi Duy lịch sự nói, ông ta vô thức chú ý đến Phó Khai bên cạnh Chung Tuyết Sơn, Thi Duy cũng là người học võ nên ông ta cũng cảm nhận được sát khí nồng đậm trên người Phó Khai.
“Tôi không có hẹn trước nhưng bây giờ tôi muốn vào trong gặp Long Đằng, các người tránh ra!”
Chung Tuyết Sơn nói, ngay từ đầu ông ta đã cực kỳ căm ghét và khinh thường Long Đằng – người đàn ông đã tạo ra bị kịch của em gái anh ta, trong mắt anh ta, Long Đằng chỉ là một con rệp mà ông ta có thể bóp chết bất kỳ lúc nào.
“Ngại quá, hôm nay tổng giám đốc Long không gặp khách, mời cách anh quay về!”
Thi Duy nói. Đối phương khinh khi Long Đằng như vậy đã khiến cho vệ sĩ của nhà họ Long là Thi Duy nổi giận, thậm chí còn muốn giáo huấn đối phương một trận nhưng Thi Duy vẫn rất kềm chế để nói chuyện.
Sâu trong thâm tâm ông ta vang lên một lời nhắc nhở rằng ngàn vạn lần không được xung đột với đối phương, nếu không hậu quả có thể rất thảm khốc!
Nhưng thái độ của ông ta đã khiến Chung Tuyết Sơn khó chịu, bình thường Chung Tuyết Sơn cũng không hẳn là một kẻ bao dung nhưng chí ít ông ta cũng không phải loại người nóng nảy vậy mà hôm nay chỉ vì Thi Duy là người nhà họ Long mà Chung Tuyết Sơn thì lại không chịu nổi việc người nhà họ Long cãi lại mệnh lệnh của chính mình.
“A Thanh, A Phong! 3 phút! Tôi muốn bước qua cánh cửa này!” Chung Tuyết Sơn nhìn chằm chằm Thi Duy, gằn giọng quát.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!