CHƯƠNG 5: ANH TA CHỈ LÀ MỘT TÊN NGHÈO KHỔ
“Mọi người đi trước, tôi đi vệ sinh.” Tần Hằng phát hiện trên quần áo của mình có một vết màu trắng, anh nói xong thì đi vào nhà vệ sinh.
Nhìn thấy ba người Tống Tư Vũ , đều là những mỹ nhân xinh đẹp, khiến cho trái tim của Nhậm Luân và Ân Triết rung động, Nhậm Luân ngại ngùng hành động cũng trở nên chậm chạp, Ân Triết đẩy kính của mình để che giấu nội tâm đang lo lắng và bồn chồn.
“Tư Vũ , Hải Ninh , Bối Bối, các cô nói cái gì mà hai cậu ấy đều ngại ngùng vậy?” Châu Ý nở nụ cười bước đến chỗ ba người Tống Tư Vũ và hai người Ân Triết , Nhậm Luân .
Ba người Tống Tư Vũ quay đầu lại, bọn họ cố ý đi xem bạn cùng phòng Hoàng Dụ do Châu Ý đưa đến, nhưng khi nhìn thấy Nhậm Luân và Ân Triết , nụ cười trên mặt cả ba người đều đông cứng lại, mới vừa rồi còn cảm thấy tâm trạng hưng phấn như xuân tháng ba, bây giờ giống như bị dội cho một gáo nước lạnh vào mặt.
Nhậm Luân ngoại hình không tốt, Ân Triết thì bình thường, khác xa với những gì trong đầu họ tưởng tượng.
Chỉ liếc mắt một cái, ba người Tống Tư Vũ nhìn không nổi nữa, cảm thấy thất vọng vài phần.
“Ừm” Nhìn thấy biểu hiện của các cô gái, trên mặt của Châu Ý thoáng hiện lên một tia xấu hổ, cô rất mong đợi biểu cảm của ba người bọn họ, từ đầu cô đã đoán trước kết quả này, cô quay đầu lại bình tĩnh trừng mắt nhìn Hoàng Dụ, Hoàng Dụ chỉ biết cười ranh mãnh.
“Mọi người mau ngồi xuống đi” Hoàng Dụ lập tức sắp xếp: “Ân Triết , cậu ngồi cạnh Hải Ninh , Nhậm Luân cậu ngồi cùng Bối Bối”
Sau khi Hoàng Dụ sắp xếp xong chỗ ngồi, Hải Ninh đột nhiên đứng dậy tiến đến ngồi cạnh Bối Bối, cô ta thể hiện rõ ràng mình không thích ngồi cạnh Ân Triết .
Điều này làm cho Nhậm Luân và Ân Triết rất xấu hổ, nhưng Hải Ninh và Bối Bối đều đang chăm chú lướt điện thoại, bọn họ không nhận ra có gì không ổn.
Bộ bàn ghế có tổng cộng bốn cái ghế gỗ dài, một cái ghế có thể ngồi được hai người, một cho Hải Ninh và Bối Bối, một cho Ân Triết và Nhậm Luân , một cho Hoàng Dụ và Châu Ý , cái còn lại cho Tư Vũ .
Trong lòng Châu Ý và Hoàng Dụ nhắc đến là thấy phiền, trong số các bạn cùng phòng Tống Tư Vũ là người đẹp nhất và kén chọn nhất, khi Tần Hằng quay lại, không biết cô ta sẽ phản ứng như thế nào.
Mặc dù Tần Hằng nhìn khá ổn, nhưng lại đang mặc trang phục của nhân viên bán hàng, chết tiệt!
Hoàng Dụ và Châu Ý kêu mọi người gọi món, Hải Ninh và Bối Bối chỉ chăm chú nhìn vào thực đơn, hoàn toàn không để ý đến hai người Nhậm Luân và Ân Triết .
“Tại sao chỉ có hai người vậy? Trong phòng của anh không phải có ba người sao?” Tống Tư Vũ vuốt tóc hỏi Hoàng Dụ.
“Ồ, cậu ấy đi vệ sinh, sẽ nhanh chóng quay lại thôi.” Hoàng Dụ vội giải thích, vừa dứt lời đã thấy Tần Hằng đi về phía mình, Hoàng Dụ đứng dậy vẫy tay với anh: “Tần Hằng , ở đây, ở đây. ”
Tống Tư Vũ, Hải Ninh, Bối Bối ba người khi nghe tiếng gọi lớn của Hoàng Dụ, họ đều ngước nhìn về hướng của Tần Hằng, Hải Ninh và Bối Bối chỉ liếc nhìn một cái rồi cụp mắt xuống, sau đó tiếp tục chọn món trên menu.
Tống Tư Vũ trợn to hai mắt, ngay cả khóe mắt cũng nhảy dựng lên, trong mắt hiện lên một tia bất mãn.
Tần Hằng cũng nhận ra Tống Tư Vũ , nhìn vào mắt Tống Tư Vũ, anh đi tới, cảm thấy hơi khó hiểu, tại sao Tống Tư Vũ lại có vẻ rất ghét mình.
Khi Tần Hằng bước tới ngồi ở bên cạnh Tống Tư Vũ, Tống Tư Vũ nhìn chằm chằm Tần Hằng khẽ khịt mũi, lộ ra nụ cười châm chọc.
“Tư Vũ, cậu sao vậy?” Châu Ý cứ cảm thấy Tống Tư Vũ đã nhận ra Tần Hằng .
“Không có gì.” Tống Tư Vũ nhìn Châu Ý cười lạnh, liếc mắt nhìn Tần Hằng, sau đó nhìn qua chỗ Hải Ninh và Bối Bối rồi nói: “Mọi người nói xem có trùng hợp không, anh ta chính là người sáng nay tôi gặp ở ngân hàng thành phố.”
“Chính là anh ta!”
“Mọi người xem trang phục anh ta mặc cũng rất giống.”
Hải Ninh và Bối Bối mở to hai mắt trợn tròn nhìn Tần Hằng.
“Có chuyện gì vậy, cậu đang nói cái gì vậy?” Châu Ý còn đang bối rối chưa hiểu sự tình nhìn Tống Tư Vũ .
Tống Tư Vũ cũng lười giải thích, Hải Ninh cau mày nói: “Sáng nay Tư Vũ cùng với ba mình đến Ngân hàng thành phố để bàn việc, người này đã đánh vào đầu cậu ấy. Nhìn kìa, trên trán Tư Vũ vẫn còn một vết sưng nhỏ!”
Bối Bối cảm thấy Hải Ninh nói chuyện quá phiền phức vòng vo, cô ta lên tiếng, khẽ liếc nhìn Tần Hằng: “Cậu cũng không nhìn xem anh ta ăn mặc như thế nào, ngân hàng thành phố là nơi nào, ít nhất tài khoản phải có ba tỷ mới có thể được cấp thẻ. Anh ta có nổi không, đi vào đó mà không có thẻ sao, chắc chắn là bị bảo vệ chặn bên ngoài rồi. Tớ đoán cuối cùng anh ta đỏ mặt mà đi ra, có phải không?”
Khi cô nói vậy, Châu Ý, Hoàng Dụ và những người ngồi trên bàn đều nhìn Tần Hằng và tưởng tượng ra sự bối rối, chật vật của Tần Hằng tại ngân hàng thành phố.
Nhưng Châu Ý lại khá lo lắng, nhìn biểu hiện của Tư Vũ thì cô ấy có ấn tượng rất xấu với Tần Hằng, theo tính cách thẳng thắn của Tống Tư Vũ , liệu cô ấy có ngồi đây ăn hết bữa cơm này không?
Châu Ý đang suy nghĩ thì Tống Tư Vũ đã đưa ra câu trả lời bằng hành động, cô ấy nở một nụ cười lạnh lùng nhìn Hoàng Dụ và Châu Ý: “Châu Ý, chúc mừng cậu tìm được một anh bạn trai đẹp như Hoàng Dụ. Tớ không ăn nữa, đi trước đây, tạm biệt”
Tống Tư Vũ nói xong thì đứng dậy, xoay người bước ra ngoài.
Bữa ăn này là do Tống Tư Vũ khởi xướng, cô thấy Hoàng Dụ trông rât đẹp trai, còn đến từ Khoa giáo dục thể chất, nên cô đã mong rằng bạn cũng phòng của anh ấy cũng như vậy.
Cô cũng muốn tìm được một người phù hợp, cho dù không thích hợp làm bạn trai nhưng được quen biết thêm vài anh chàng đẹp trai cũng không phải là chuyện xấu.
Nhưng mà Nhậm Luân bạn cùng phòng của Hoàng Dụ trông lại tầm thường như vậy, còn Ân Triết nhìn rất phổ thông không có chút điểm sáng, nhưng cô vẫn có thể chịu đựng được hai người này.
Cho đến khi cô nhìn thấy Tần Hằng, trong lòng Tống Tư Vũ không nhịn được nữa, trong mắt cô, Tần Hằng là một tên khốn kiếp chưa từng trải đời, chỉ là một tên nghèo khổ.
Đột nhiên cô cảm thấy ông trời giống như cố ý trêu chọc, cô không xinh đẹp và giàu có sao, vậy mà ngược lại ông trời lại sắp đặt cho cô gặp loại người như Tần Hằng.
Cơn giận dữ của Tống Tư Vũ bùng nổ, cô tức giận bước ra ngoài, do bước đi quá nhanh nên bất ngờ đập đầu vào vai một người đàn ông.
Người đàn ông mặc đồ đen, ăn mặc lịch sự, tóc được tạo dáng bằng keo xịt tóc, nước da khá trắng, trong tay anh ta là một chiếc Iphone X, còn trên cổ tay đeo một chiếc đồng hồ Tissot(1).
“Người đẹp, tôi không làm cô bị thương chứ…” Khi bị đụng phải, sắc mặt của người đàn ông tối sầm lại, nhưng anh ta nhìn kỹ lại phát hiện ra người phụ nữ đứng trước mặt mình là mỹ nữ Tống Tư Vũ , thái độ của anh ta thay đổi đột ngột. Mặc dù anh ta bị cô va vào, nhưng ngược lại anh ta hỏi cô có bị đau không.
“Em có muốn anh giúp em xoa không?” Người đàn ông cười xấu xa khoác tay lên vai Tống Tư Vũ .
Chỉ là tay người đàn ông chưa kịp chạm vào vai Tống Tư Vũ , Tống Tư Vũ đã tức giận đến mức không thèm bận tâm gì nữa. Cô giơ tay tát thẳng vào mặt người đàn ông, ánh mắt cô lạnh lùng nhìn chằm chằm vào người đàn ông, mắng chửi: “Anh bị bệnh à, không biết nhìn đường sao!”
Một cái tát giáng thẳng vào mặt người đàn ông, không đợi anh ta kịp phản ứng, Tống Tư Vũ đã nhanh chóng bước ra khỏi nhà hàng.
Cái tát của Tống Tư Vũ khiến Hoàng Dụ và những người khác toát mồ hôi lạnh, bọn họ đã sẵn sàng ra tay giúp đỡ nếu người đàn ông đó tiếp tục có những hành động thái quá.
Sau khi Tống Tư Vũ rời đi, Hải Ninh và Bối Bối vốn cũng định rời đi, nhưng lại bị Châu Ý thuyết phục, nên hai người họ vẫn ở lại.
Sau bữa tối, Châu Ý cùng Hoàng Dụ đi thanh toán hóa đơn, mọi người bước ra ngoài nhà hàng, Hải Ninh và Bối Bối chào tạm biệt Hoàng Dụ, cũng không thèm nhìn Tần Hằng và hai người còn lại.
Châu Ý cũng rất thất vọng với Tần Hằng và hai anh chàng cùng phòng đó, dù sao cô ấy cũng đã là bạn gái của Hoàng Dụ nên không thể nói hay hành động khiến sự việc trở nên căng thẳng, Hoàng Dụ nói chuyện cùng ba người họ, sau đó đưa bạn gái trở về ký túc xá.
Trở lại ký túc xá, Hoàng Dụ nhanh chóng thay một bộ đồ thể thao chạy ra sân để tham gia việc huấn luyện của Khoa giáo dục thể chất.
Nhậm Luân cởi trần nằm trên giường và nghịch điện thoại, còn Ân Triết thì mở Liên Minh Huyền Thoại chơi.
Tần Hằng lắp thẻ điện thoại vào chiếc vivox27, Tạ Nhược Đồng không muốn, nên anh sử dụng, thử một chút, máy vận hành cũng rất mượt, trơn tru.
Đúng lúc này, Nhậm Luân ở giường đối diện đột nhiên kích động hét lên với Ân Triết và Tần Hằng : “Tần Hằng, Ân Triết, Tang An Nhiên livestream, mau lên xem!”
Tang An Nhiên là người mà Nhậm Luân yêu thầm, cô ấy vừa bắt đầu chương trình phát sóng trực tiếp hai ngày trước và chia sẽ nó trong group lớp. Hầu như tất cả mọi người trong lớp đều có số tài khoản livestream của cô ấy.
Tần Hằng lúc nhàn rỗi không có việc gì làm, anh cũng đăng ký tài khoản rồi vào xem livestream của Tang An Nhiên.
Tang An Nhiên đã livestream được hơn 20 phút. Hiện tại đã có hơn 30 người xem, đa số là các bạn cùng lớp. Buổi chiều không có lớp học, thật tuyệt khi được xem livestream của mỹ nữ trong lớp?
Tang An Nhiên tay đang ôm một chiếc gối màu hồng, trên đầu là cái tai nghe màu đỏ, đang trò chuyện trước ống kính.
“Mọi người, kể từ khi livestream đến giờ mình còn chưa nhận được món quà nào cả. Mọi người ai nấy đều nhận được quà.” Tang An Nhiên vuốt tóc, sau đó chu môi mỏng trước màn hình, gửi một nụ hôn đến mọi người đang xem live, chiếc môi nhỏ phớt hồng thật căng mọng, dịu dàng.
Tang An Nhiên rất nổi tiếng trong lớp, có rất nhiều người phải lòng cô ấy, bây giờ khi cô ấy muốn nhận được một món quà, nội tâm các chàng trai đều kích động, chỉ là quà thôi mà, những món như [Collar] hay [Bikini] có sẵn, chỉ khoảng 15 nghìn thôi, sinh viên vẫn có thể mua được.
“Ngôi sao buổi sáng tặng [Collar] 1”
“Nhị cẩu tử tặng [Bikini] 1”
“Tiểu soái ca là tôi tặng [Bikini] 1”
“Cám ơn Ngôi sao buổi sáng”.
“Cảm ơn, Tiểu cẩu tử, yêu bạn nhiều!” Trong màn hình, Tang An Nhiên đang thể hiện tình yêu, vừa nói xong, trong hành lang đã có tiếng kích động: ” An Nhiên đáng yêu quá! Trái tim của lão tử sắp tan chảy rồi.”
Nhậm Luân nhìn màn hình điện thoại, Tang An Nhiên đang thể hiện sự dễ thương để cám ơn đối với những người đã tặng quà, trong lòng anh ta ngứa ngáy, tay run rẩy chọn quà rồi ấn nút gửi.
Một thông báo xuất hiện trên màn hình công cộng,
“Cá biết bay đã gửi [Collar] 1”
“Nhị cẩu tử” tặng [Bikini] 1”
“Cá biết bay: An Nhiên , tôi là Nhậm Luân, tôi đặc biệt rất thích xem livestream của bạn.”
Tang An Nhiên nở nụ cười ngọt ngào, đối diện với máy quay: “Cảm ơn Nhậm Luân, tôi biết rồi.”
“An Nhiên nói chuyện với tôi!” Nhậm Luân cả người kích động như vừa hít chất gây nghiện, vui mừng đến ngây ngốc.
Lúc này, một người nào đó trong phòng livestream lại lên tiếng, nội dung tin nhắn dài hơn và rất bắt mắt:
“Nhất nhật chính là nhất thiên: Nhậm Luân, một tên nghèo kiết xác vậy mà lại dám tặng An Nhiên một món quà! Thật ngạc nhiên! Tôi đang tự hỏi, hôm nay mặt trời mọc ở hướng Tây hay sao?”
Sắc mặt Nhậm Luân đột nhiên thay đổi, hầu như tất cả mọi người trong lớp đều đang xem livestream, cậu ta nói như vậy, làm sao mà anh có thể hòa nhập với lớp được?
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!